Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 114: Làm gì có thù cách đêm



Lâm Thừa Dũng hơi hoàn hồn, bật cười nói: "Thất lễ quá...

Tôi thật sự không ngờ là một cô gái nhỏ lại nói với tôi những điều như thế, cảm giác có chút...

Ữm, kỳ quái"

Tôi gập quyến sổ nhỏ lại, không hài lòng nhìn anh ta: "Tôi không nói lần thứ hai đâu, anh nhớ được hay không thì tùy."

"Yên tâm, tôi đều đã nhớ hết rồi...

Có còn gì cần phải chú ý nữa không?"

"..

Hết rồi, một số đồ dùng bày biện thì anh phải hỏi anh trai tôi, anh ấy chỉ cần nhìn một cái là biết phải bày như thế nào."

Tên này thật sự rất kỳ quặc, khi nói chuyện với anh ta thì anh ta toàn phân tâm đi đâu, không thì lại lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Buổi tối anh trai tôi về đến nhà, tôi than thở với anh ấy: "Cái tên Lâm Thừa Dũng này rất kỳ quặc, lúc thì đanh mặt lại tỏ vẻ rất nghiêm túc, lúc thì lại hôn bay đi đâu, cười rất ngốc nghếch...

sau này loại khách sộp này vẫn cứ để anh đi lừa gạt thì hơn, em bây giờ không có huy hiệu tên cũng không thể bắt quỷ được nữa, chúng ta ngoan ngoãn mà chăm lo việc kinh doanh của nhà mình là được rồi."

Anh trai sờ cằm mình, nói: "Cái thằng cha này không lẽ là để mắt đến em rồi à...

Chuyện nhỏ như xem nhà thế này, anh ta lại đích thân đến tìm em, trước đây mấy chuyện thế này anh ta đều là quăng cho người phía dưới làm, anh cảm thấy anh ta có khả năng là muốn tìm cơ hội để tiếp cận em thôi, kết quả là con ngốc như em lại không lấy tiền! Người ta đã đặc biệt đem tình yêu đến đấy!"

Tôi cảm thấy hơi khó chịu, tiếp cận tôi làm gì chứ? Tôi đã đủ phiên lòng rồi, cái hôm mà tôi điên cuồng, hét âm hét ï vào mặt Giang Lãnh, cũng đã đắc tội với anh ấy rồi, nói thế nào thì tôi cũng là người vợ minh hôn đến chết cũng không thay đổi được gì của anh ấy, bây giờ cãi nhau lại còn giận dỗi nữa.

Đúng là đồ quy cặn cặn cặn cặn cặn bã mài "Ối trời...

Chuyện này cũng không thế trách người ta được mà...

Lan Lăng nhà ta mười tám mười chín, xinh xắn trắng trẻo, eo mảnh như liễu...

người ta cũng chỉ là quân tử hảo cầu, nào ngờ đâu là Lan Lăng nhà ta thì đã sập hố từ bao giờ rôi..

"

Tôi lườm ông anh trai một cái rồi đi về phòng đi ngủ, cửa phòng vừa mở ra thì cảm nhận được một luồng khí lạnh giá, lẽ nào là Giang Lãnh đến rồi? "Giang..."

Tôi vừa định mở miệng gọi.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

Sau cửa đột nhiên có một gương mặt trắng nhợt treo ngược hiện ra! Mắt tam bạch nhãn tà ác, đôi môi đỏ tươi như màu máu, lại còn bộ áo dài trắng trêи người...

"Nữ chủ nhân, ngài có khỏe không? "Á á á.."

Tôi sợ đến mức nhảy bật ra đằng sau, hóa ra là vị đại gia Bạch Vô Thường! Hắn ta lơ lửng bay từ trêи trần nhà xuống, may mà hẳn ta không có thè lưỡi ra để tỏ vẻ thân thiện, lúc nãy tim tôi tý nữa là ngừng đập rồi! "Lan Lăng, em làm gì đấy hải"

Anh trai tôi ở dưới tầng gào lên.

Bạch Vô Thường làm động tác "Suyt", tôi vội trả lời: "Không có gì, em tự dọa mình mà thôi..."

"Cẩn thận một chút chứ! Em là thai phụ đấy! Tổ tông ạ.

Anh còn tưởng là em lăn từ trêи tầng xuống nữa chứ!"

Anh trai tôi móc ngoáy một câu rồi tiếp tục đi chơi điện tử của anh ấy.

Tôi đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Bạch Vô Thường trong phòng thì bay qua lướt lại: "Nữ chủ nhân, phòng của ngài thật là đơn giản."

"..

Anh muốn nói cái gì nào?"

Hắn ta không thể nào lượn lờ đến đây chỉ để làm khách nhà tôi? Hắc Bạch Vô Thường hai vị đại gia này bình thường đều rất bận, là thân linh trung tầng bậc cao của Minh phủ, bình thường công việc của bọn họ nhất định là rất nhiều, tiểu quỷ sai cũng từng nói là Thất gia, Bát gia đều rất bận.

Truyền thuyết trong dân gian thường gọi Bạch Vô Thường Tạ Tất An là Thất gia.

Hắn ta luôn mang một nụ cười xấu xa trêи mặt, Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu được gọi là Bát gia, là một vị thần mặt đen.

Bạch Vô Thường bồng bềnh ở đó, tôi cảm thấy hơi rợn người, hản ta không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ cười cười, kỳ thực thì hẳn ta chỉ cân không cố tình dọa người thì gương mặt đó trông cũng không quá là kinh dị, chỉ là nham hiểm đến ghê người thôi.

Hãn ta mà chỉ là đến làm khách, vậy thì có phải là tôi cũng phải khách sáo nói một câu: mời ngồi, tôi đi rót cốc nước trà cho anh nhé? Cứ lướt đi lướt lại như thế này, khiến trong lòng tôi lại cảm thấy ghê ghê.

"Ôi chao...

Một căn phòng nhỏ đơn giản như thế này, lại có thể khiến cho Đế Quân đại nhân lưu luyến đến quên đường về..."

Hắn ta cảm thán một câu: "Giường cao gối ấm của Âm Cảnh Thiên cung có gì không tốt chứ? Lại nhất định phải chạy đến đây ngủ..."

Tôi bĩu môi: "Xin lỗi nhé, nhà tôi đúng là vừa nhỏ vừa tôi tàn"

"Hi hi hi...

Nữ chủ nhân, Đế Quân đại nhân bảo tôi đến đây giao cho cô cái này, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau, cuối giường lại làm lành, làm sao mà có thù cách đêm được, tín vật vẫn không nên làm mất"

Bạch Vô Thường lôi từ trong ống tay áo rộng ra một cái mặt dây chuyền.

Đấy là một cái huy hiện tên được điêu khắc bằng huyết ngọc, lúc đó đã bị người đàn bà đó vứt đi mất.

"Cũng không phải là do tôi đem đi vứt..."

Tôi khẽ tiếng lâm bâm một câu.

"Đúng thế, xét về sự việc của lần trước, Đế Quân đại nhân đã làm lại sợi thừng bùa chú, nữ chủ nhân chỉ cần giữ cẩn thận là được."

Hản ta cầm sợi thừng buộc mặt dây chuyền rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay tôi.

"Tại sao lại là anh đưa đến đây? Anh ấy đi làm gì rồi?"

Tôi mặt dày mày dạn hỏi một câu.

"À...

Đế Quân đại nhân không ở Minh phủ."

Bạch Vô Thường lộ ra một nụ cười hả hê: "Bị Ngoan Tiêu đại đế phạt đi đến Huyết Trì trồng hoa sen rôi.

Ha ha ha..."

Cái...

cái gì? Tôi ngơ ngác không hiểu gì, cái gì mà Huyết Trì, cái gì mà trông hoa sen chứ? Hai cái danh từ riêng này, một cái thì kinh dị, một cái thì cao nhã, hoàn toàn là hai quan niệm nghệ thuật có được không? Tại sao lại liên hệ với nhau được? Tôi biết Ngoan Tiêu đại đế là một vị thần linh có thể coi là lãnh đạo lâu năm của Minh phủ, nhưng mà Huyết Trì trông hoa sen là cái khỉ gì chứ? "Nữ chủ nhân à, ngài nghe qua câu: "thân thông cũng không thoát được nghiệp lực"

chưa? Nghiệp chướng nhân quả đối với thần tiên yêu ma người quý sáu giới mà nói, đều là khó thanh trừ nhất, Ngoan Tiêu đại đế có thế khiến cho Huyết Trì hóa thành hoa sen, dùng nó mà để độ nghiệp quả, Đế Quân đại nhân hiện nay cần nhất là phải tịnh tâm tự suy ngắm, trông hoa sen..."

Giang Lãnh phải tịnh tâm tự suy ngẫm? Là vì việc cứu tôi sao? Trong lòng tôi có chút áy náy, tôi cảm thấy là anh ấy đã lừa dối tôi, cơn tức giận và tủi thân trong lòng tôi không có chỗ để trút bỏ, anh ấy lại còn dữ tợn với tôi, thế nên tôi mới quát tháo như vậy.

Nhưng mà anh ấy đã tốn công tốn sức để cứu tôi, rồi bản thân lại thêm nghiệp chướng, tôi cũng không hiểu mấy chuyện tu hành này, cảm giác cứ như là người bình thường chúng tôi phạm pháp rồi phải đi nhận sự trừng phạt vậy.

"..

Anh ấy vẫn muốn đưa cái huy hiệu tên này cho tôi sao?"

Tôi nhìn cái huy hiệu tên được chạm trổ tinh xảo hình rồng cuộn mây bay trong lòng bàn tay.

"Không giao cho ngài thì giao cho ai chứ?"

Bạch Vô Thường nhìn tôi với ánh mắt quái lạ: "Đế Quân đại nhân cũng không có thê thϊế͙p͙ khác."

Tôi trong lòng bị đả kϊƈɦ, hóa ra là còn có thể nạp thê thϊế͙p͙ sao! "Minh hôn mà, chẳng phải nghĩa là đến chết cũng thể thay đổi, âm duyên không đứt, ngài còn sống cũng thế, chết cũng thế, đều là vợ của Đế Quân đại nhân, trừ khi...

ngài sau khi chết thì uống canh Mạnh Bà, rồi lại lén lút nhảy xuống được giếng Luân Hồi, nếu làm được thế thì chắc cũng có thể coi là kết thúc được rồi...

Bí mật nhé, Đế Quân đại nhân mà biết là tôi nói cho ngài phương pháp ly hôn này, ôi...

sẽ rất đáng sợ..."

Tôi lờ mờ cảm thấy Bạch Vô Thường lại càng hy vọng tôi có thể kết thúc mối quan hệ này hơn, hắn ta cảm thấy tôi khiến cho Giang Lãnh phạm vào điều cấm kỵ rồi, là một kẻ phiền phức mà thôi.

Biết được Giang Lãnh không phải là cố tình né tránh không chịu gặp mình, tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn nhiều, lúc cãi nhau tôi có thể cắt đứt quan hệ, nhưng mà sau khi cãi nhau xong thì tôi cũng rất nhát gan.

Tôi cân nhắc Bạch Vô Thường vừa mới nói "căn phòng quá đơn giản", nghĩ thầm trong lòng liệu có nên sửa sang lại căn phòng một chút không, để anh ấy có một lối thoát, cho anh ấy biết là kỳ thực thì tôi cũng không hy vọng anh ấy rời đi? Đêm ngày thứ chín, giữa nửa đêm, tôi đang ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm thấy người mình không cựa quậy được...

Bị bóng đè rồi à? Một luồng khí lạnh giá lờn vờn bên tai, khiến da thịt có cảm giác như kim chích, tiếp đấy là cảm giác rậm rạp khiến tôi ngứa ngáy.

"Giang Lãnh?"

Tôi vừa định mở mắt ra, thì đã bị anh ấy dùng tay che mắt lại.

Anh ấy cúi người xuống cắn lấy dái tai tôi, giọng nói mát lạnh ấy vang lên bên tai: "...

Hết giận chưa thế? Vẫn còn muốn "gây chuyện"

với ta sao?"

Tôi...