Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 126: Kinh mạch



Lần này lập tức khiến tôi tỉnh lại.

Giang Lãnh ôm tôi từ phía sau, tay của anh đặt lên bụng tôi, cảm giác rất rõ.

Giống như bọt khí sôi ùng ục, sau đó bình tĩnh trở lại làm tôi kinh hồn bạt vía, cố suy nghĩ xem phải chăng đã có chuyện xảy ra.

"Em...

em nên trở về gặp bà cụ Ô một chuyến đề kiểm tra, lại đi thăm bố em nữa...

Tôi vät não nói hết lí do có thể nghĩ ra.

Hơi thở lạnh lẽo của Giang Lãnh phả vào sau tai tôi: Em rất sợ sao?"

Nói nhảm, sao lại không sợ chứ? Vừa nghĩ đến khoảng thời gian kinh khủng sắp tới, tôi cảm thấy bản thân nên gặp với người nhà rồi viết di chúc luôn.

"Trong lòng em vẫn luôn hận ta cho nên mới cố chấp chôn chặt cảm xúc sâu bên trong."

Giang Lãnh cười khẽ.

Tôi nhíu mày, xoay người lại nhìn anh chăm chăm, đôi mắt của anh rất dễ thấy trong bóng tối.

"Này Giang Lãnh, anh còn cười được à."

"Sao lại không thế, nhìn em lo sợ bất an như một chú thỏ con...

Em vẫn cứ muốn sinh con cho ta ư?"

Khóe môi anh nhếch lên nụ cười quyến rũ.

Tôi liếc mắt: "Em không muốn, chỉ do cần rứt lương tâm thôi, trong lòng thấy có lỗi.

Em không có đạo hạnh cao thâm như anh, chẳng có tình cảm với đứa trẻ này, bố tình mẹ máu, đứa nhỏ này cũng có một nửa của em, em không nỡ..."

Còn chưa nói xong đã bị Giang Lãnh ôm chặt, cánh tay anh siết chặt làm xương sườn tôi phát đau.

"Em nói thật đấy, anh đừng phá..."

Tôi kéo tóc anh, ừm, chắc hẳn bây giờ anh sẽ không tức giận.

Anh ngẩng đầu ra khỏi ngực tôi, mắt nhìn tôi chăm chú: "Mộ Lan Lăng, ta cũng nói cho em biết sự thật...

răng ta chưa từng lừa em, em không cần lo lắng như vậy."

"Nhưng mà..."

"Suyt...

Thiên cơ không thể tiết lộ...

Có sức nói chuyện, chí bằng tiếp tục làm nhỉ?"

"Ưm...

Đừng...

đừng lại đây, anh vừa làm rồi mà"

Tôi sợ chết khϊế͙p͙, anh bắt đầu kĩ càng nhưng cũng rất dữ dội.

"Ta sẽ nhẹ nhàng mà..."

Còn cái gì có thể ngăn anh lại đây? Mỗi ngày anh đều trêu chọc tôi: Lan Lăng à, em khỏi cần tu luyện, em nhìn thử xem, bình thường đi đường như bay, sớm muộn có thể cưỡi gió, lột xác thành tiên.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

Lúc đầu, đệ tử ngoại môn cùng làm bài tập luôn châm biếm tôi, thời gian dài cũng sẽ trêu ghẹo tôi vài câu: tu luyện không dễ đâu, chúng tôi chỉ cần tu luyện ban ngày, còn cô Mộ tu luyện cả ban đêm.

Tôi còn có thế nói gì? Mỗi ngày đều có tiểu đạo cô thay ga giường, khi đã thân quen, bọn họ còn cười trộm, lúc ôm xuống lầu sẽ nói chuyện với nhau: ồ, lần này ướt đâm luôn, còn dữ dội hơn ngày hôm qua nữa...

cái gì nhỉ.

Thể diện, lòng tự trọng và sự dè dặt của tôi đã không còn nữa.

Thẩm Thanh Ha thường xuyên xuất hiện nhìn chằm chäm tôi để xem tôi có thành thật hay không, bình thường khá ít mỉa mai tôi.

Dù sao có anh ở bên cạnh tôi, so về mồm mép thì anh chưa từng lép vế.

Tôi nói với Giang Lãnh rằng cuối tháng sẽ về, anh nhíu mày, cuối cùng cũng đồng ý...

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận sức mạnh của lời thủ thỉ bên gối.

Nhà họ Thẩm cho xe rước chúng tôi về cửa hàng, cửa hàng nhà tôi đã đóng cửa khá lâu làm hàng xóm láng giềng tưởng chúng tôi đóng cửa luôn.

Anh gọi lão Trân và Đại Bình hỗ trợ quét dọn phòng rồi dân tôi tới chỗ bà cụ Ô kiểm tra cơ thể.

Giang Lãnh đi cùng tôi, lúc tôi chuẩn bị móc tiền Ngũ Đế để gõ cửa thì anh đã kéo soạt cửa kính ra.

Con mèo đen phía sau cửa rít lên một tiếng rồi nhào tới, anh búng tay một cái khiến con mèo kia bay ngược trở lại phòng, rớt xuống đất bốc khói.

Tôi hoảng hốt hét lên, vội vã chạy vào ôm con mèo đen lên, nó là bạn đồng hành quan trọng của bà cụ Ô, nếu Giang Lãnh làm nó tan thành tro bụi, tôi biết nên xin lỗi thế nào! Trước kia mèo đen có thái độ vừa hung dữ vừa kiêu ngạo với tôi, thế nhưng lúc này đây lại ngoan ngoãn trốn trong ngực tôi, trán nó bốc khói, dáng vẻ sợ sệt nhìn Giang Lãnh chằm chằm.

"Cô bé đến rồi à.."

Bà cụ run rẩy đi vào phòng bếp rót cho tôi ly nước.

Tôi không đành lòng nói: "Hay là bà dọn sang ở với chúng cháu đi ạ, ít nhất cũng có người chăm sóc.

Bà nhìn mình xem, cốc nước cũng là tự mình rót, mệt mỏi làm sao!"

Bà cụ Ô sửng sốt một chút rồi lập tức cười xấu xa: "Cô bé thật có tấm lòng thương người, đúng là làm mẹ rồi thì dễ mềm lòng hơn."

Ảnh mắt bà cụ nhìn về phía cửa, Giang Lãnh đang đứng ở đó, gian phòng quá chật hẹp, khó chen chúc nên Giang Lãnh không đi vào.

Dường như bà cụ cảm nhận được điều gì đó, cười bảo tôi ngồi xuống: "Nào, để ta xem cơ thể cháu đã...

Gần đây có thấy khó chịu không?"

"Dạ không, chỉ là hai đêm hôm kia...

có cảm giác động đậy...

Tôi kiên nhẫn trả lời.

Bà cụ gật đầu đáp: "Cũng gần như...

Hả?"

Trong mắt của bà cụ có vẻ nghi ngờ, gương mặt đầy nếp nhăn càng nhăn nheo hơn.

Tim tôi đập thình thịch, trừng mắt liếc Giang Lãnh đứng ngoài cửa, tôi rất sợ nghe bà cụ nói rằng: bảo cháu đừng sinh hoạt vợ chồng mà không nghe, bây giờ có chuyện rồi.

Bà cụ thì thào lên tiếng: mạch hoạt xung hòa, liên miên không dứt, mạch tay phải đập nhanh phù đại...

Chẳng lẽ là...

"Là cái gì?"

Tôi cẩn thận hỏi.

Bà cụ cười cười: "Người khác thì ta không thể nói nhưng cháu thì không sao, căn cứ theo kinh mạch, mạch tượng này ät hắn là con gái"

"Ô.."

Tôi không kìm được mà bật cười.

Tôi cũng không biết mình cười cái gì, có lẽ do thiên tính, nghe chuyện liên quan đến con mình, kiểu gì cũng sẽ không nhịn cười nối.

"Cô bé đưa tay trái cho ta..."

Bà cụ nắm tay trái của tôi.

Gương mặt già nua của bà cụ trở nên nghiêm túc.

"Bà đừng dọa cháu, rốt cuộc là thế nào?"

Tôi lo lắng muốn xỉu.

Bà cụ nhìn tôi rồi nói: "Phụ nữ có thai tháng thứ tư, mạch trái nhanh là nam, mạch phải nhanh là nữ, song mạch đập là song thai..."

Tôi ngạc nhiên nhìn bà cụ.

"Lại nói: mạch tượng tay trái trâm thực là nam, mạch tượng tay phải phù đại là nữ...

Vừa rồi ta kiểm tra tay phải của cháu, mạch tượng đập nhanh phù đại...

Bây giờ kiểm tra tay trái lại là đập nhanh trầm thực...

Chẳng lẽ là song thai?"

Tôi nhìn về phía Giang Lãnh, lông mày anh cũng hơi nhíu lại.

Nếu là người bình thường, nghe được lời dự đoán này chắc sẽ nhảy cẫng lên hoặc là xúc động đến rơi nước mắt? Nhưng đối với tôi và anh mà nói thì đây cũng chẳng phải là tin tốt.

Bởi vận mệnh của đứa trẻ này chỉ còn một tháng, nếu thêm một đứa nữa thì sao? Hai đứa đều chết sao? Dường như ngay lập tức, Giang Lãnh giơ tay bấm pháp quyết, một cơn gió âm nối lên trong phòng, bà cụ bị gió thổi đến choáng váng, tôi vội dìu bà ngồi ghế xích đu.

Đang muốn nói vài câu với Giang Lãnh thì trông thấy một quỷ sứ cung kính xuất hiện, quỷ sứ mặc quan phục, đội mũ ô sa đen, có vẻ địa vị khá cao...

Chắc đây cũng là công chức cấp cao ở Minh phủ nhỉ? Vị quỷ sứ kia nói rằng Số sinh tử chỉ ghi chép sinh hoạt nơi dương gian, nữ chủ nhân không có trong sổ nên không thể nào tra xét cuộc đời.

Có ý gì? Cả Minh phủ cũng không biết trong bụng tôi có một hay hai đứa trẻ ư?phòng, rớt xuống đất bốc khói.

Tôi hoảng hốt hét lên, vội vã chạy vào ôm con mèo đen lên, nó là bạn đồng hành quan trọng của bà cụ Ô, nếu Giang Lãnh làm nó tan thành tro bụi, tôi biết nên xin lỗi thế nào! Trước kia mèo đen có thái độ vừa hung dữ vừa kiêu ngạo với tôi, thế nhưng lúc này đây lại ngoan ngoãn trốn trong ngực tôi, trán nó bốc khói, dáng vẻ sợ sệt nhìn Giang Lãnh chằm chằm.

"Cô bé đến rồi à.."

Bà cụ run rẩy đi vào phòng bếp rót cho tôi ly nước.

Tôi không đành lòng nói: "Hay là bà dọn sang ở với chúng cháu đi ạ, ít nhất cũng có người chăm sóc.

Bà nhìn mình xem, cốc nước cũng là tự mình rót, mệt mỏi làm sao!"

Bà cụ Ô sửng sốt một chút rồi lập tức cười xấu xa: "Cô bé thật có tấm lòng thương người, đúng là làm mẹ rồi thì dễ mềm lòng hơn."

Ảnh mắt bà cụ nhìn về phía cửa, Giang Lãnh đang đứng ở đó, gian phòng quá chật hẹp, khó chen chúc nên Giang Lãnh không đi vào.

Dường như bà cụ cảm nhận được điều gì đó, cười bảo tôi ngồi xuống: "Nào, để ta xem cơ thể cháu đã...

Gần đây có thấy khó chịu không?"

"Dạ không, chỉ là hai đêm hôm kia...

có cảm giác động đậy...

Tôi kiên nhẫn trả lời.

Bà cụ gật đầu đáp: "Cũng gần như...

Hả?"

Trong mắt của bà cụ có vẻ nghi ngờ, gương mặt đầy nếp nhăn càng nhăn nheo hơn.

Tim tôi đập thình thịch, trừng mắt liếc Giang Lãnh đứng ngoài cửa, tôi rất sợ nghe bà cụ nói rằng: bảo cháu đừng sinh hoạt vợ chồng mà không nghe, bây giờ có chuyện rồi.

Bà cụ thì thào lên tiếng: mạch hoạt xung hòa, liên miên không dứt, mạch tay phải đập nhanh phù đại...

Chẳng lẽ là...

"Là cái gì?"

Tôi cẩn thận hỏi.

Bà cụ cười cười: "Người khác thì ta không thể nói nhưng cháu thì không sao, căn cứ theo kinh mạch, mạch tượng này ät hắn là con gái"

"Ô.."

Tôi không kìm được mà bật cười.

Tôi cũng không biết mình cười cái gì, có lẽ do thiên tính, nghe chuyện liên quan đến con mình, kiểu gì cũng sẽ không nhịn cười nối.

"Cô bé đưa tay trái cho ta..."

Bà cụ nắm tay trái của tôi.

Gương mặt già nua của bà cụ trở nên nghiêm túc.

"Bà đừng dọa cháu, rốt cuộc là thế nào?"

Tôi lo lắng muốn xỉu.

Bà cụ nhìn tôi rồi nói: "Phụ nữ có thai tháng thứ tư, mạch trái nhanh là nam, mạch phải nhanh là nữ, song mạch đập là song thai..."

Tôi ngạc nhiên nhìn bà cụ.

"Lại nói: mạch tượng tay trái trâm thực là nam, mạch tượng tay phải phù đại là nữ...

Vừa rồi ta kiểm tra tay phải của cháu, mạch tượng đập nhanh phù đại...

Bây giờ kiểm tra tay trái lại là đập nhanh trầm thực...

Chẳng lẽ là song thai?"

Tôi nhìn về phía Giang Lãnh, lông mày anh cũng hơi nhíu lại.

Nếu là người bình thường, nghe được lời dự đoán này chắc sẽ nhảy cẫng lên hoặc là xúc động đến rơi nước mắt? Nhưng đối với tôi và anh mà nói thì đây cũng chẳng phải là tin tốt.

Bởi vận mệnh của đứa trẻ này chỉ còn một tháng, nếu thêm một đứa nữa thì sao? Hai đứa đều chết sao? Dường như ngay lập tức, Giang Lãnh giơ tay bấm pháp quyết, một cơn gió âm nối lên trong phòng, bà cụ bị gió thổi đến choáng váng, tôi vội dìu bà ngồi ghế xích đu.

Đang muốn nói vài câu với Giang Lãnh thì trông thấy một quỷ sứ cung kính xuất hiện, quỷ sứ mặc quan phục, đội mũ ô sa đen, có vẻ địa vị khá cao...

Chắc đây cũng là công chức cấp cao ở Minh phủ nhỉ? Vị quỷ sứ kia nói rằng Số sinh tử chỉ ghi chép sinh hoạt nơi dương gian, nữ chủ nhân không có trong sổ nên không thể nào tra xét cuộc đời.

Có ý gì? Cả Minh phủ cũng không biết trong bụng tôi có một hay hai đứa trẻ ư?