Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 164: Bình Sứ Thanh Hoa





Không biết Minh Phủ nhận được một linh hồn thai nhi như vậy sẽ xử lý thế nào.

Tôi nhìn theo linh hôn thai nhi kia biến mất sau cánh cửa quỷ nho nhỏ.

Hai người đàn ông thở hổn hến quát: "Việc này bọn tôi sẽ không để yên đâu! Các người thu thập linh hồn thai nhỉ này của chủ nhân nhà chúng ta, thù này bọn tôi đã kết rồi! Dám trêu chọc bọn tôi! Mấy người đừng nghĩ có thể trốn được, bọn tôi chắc chắn sẽ..."
Anh trai tôi lấy ra một cây súng điện, tôi cũng không biết anh ấy lấy được hàng cấm này ở đâu nữa! Anh ấy cười lạnh nói: "Muốn đe dọa cũng phải xem đối tượng là ai, mấy người nghĩ bọn tôi dễ ăn hiếp sao? Cũng không nhìn xem em rể tôi là ai! Em rể tôi là...!
Vừa nói đến đây, anh ấy hơi khựng lại một chút, quay đầu hỏi tôi: "Em rể | người từ đâu tới? Sao tự nhiên đầu óc anh trống rỗng."
Tôi cũng rất muốn biết! Tại sao tôi lại không nhớ được những việc trọng yếu, tôi chỉ biết tôi có con, có một người chồng, nhưng lại không thể nhớ được gì về anh Hòa thượng Hối Thích Ngọc nói với tôi chồng tôi là người đến từ Âm Phủ, tôi như bị xối một gáo nước lạnh, đúng, chồng tôi không phải người thường.

Nhưng mà không ai nói cho tôi biết thêm thông tin nào, nên tôi không nhớ bất cứ cái gì.

Hỗn loạn này không phải do tôi gây ra, nhẫn của tôi đã mất có lẽ cũng có liên quan đến việc này.

"Tao quản em rể của mày làm gì! Dù cho em rể mày có là Ngọc Hoàng đi nữa, chọc đến bọn tao chẳng khác nào chọc trúng chủ nhân của bọn tao! Bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày...!
mày!"

Ánh mắt hai tên đàn ông nọ đảo qua người tôi và anh trai tôi.

Bọn họ đánh không lại anh trai tôi, dù sao anh trai tôi cũng có cả một ba lô hàng cấm, đành phải bỏ chạy.

Tôi cũng không định xử lý bọn họ, ngay cả ý định cảnh sát cũng không có, cảnh sát đến đây nhiều nhất cũng chỉ gán cái tội danh đánh nhau thôi.

"Lan Lăng, em nói xem hai người này...!
Có thể có quan hệ với hai người cản thi chúng ta giết lúc trước không?".

truyện kiếm hiệp hay
Anh trai tôi nhỏ giọng hỏi.

"Anh, tên của người chồng đến từ Âm Phủ kia của em là gì, anh có nhớ không?"
Anh trai mở miệng, đột nhiên ngây người, đập đập đầu mình: "Đệt, sao đầu lời đến bên miệng đầu óc lại trống rỗng? Hình như anh cũng không nhớ tên của cậu ta...!
Không phải anh vẫn luôn gọi anh là em rể sao?"
Có thể nào là giống lời của hòa thượng Hổi Thích Ngọc nói, ngôn chỉ hữu linh.

Nếu thật sự có ngôn linh, lời chúng tôi nói đến bên miệng lại trống rỗng, có khi nào bởi vì có từ nào đó là "cấm kỵ"? "Cấm kỵ"
kia là ai? Là thần, tín ngưỡng của chúng tôi sao? Gió lạnh thấu xương, bước vào hạ tuần tháng chạp, chúng tôi bàn bạc sẽ về nhà ăn cơm tất niên với bố, lễ mừng năm mới năm nay khá căng thẳng, nhưng tốt xấu gì cũng phải sum vầy.

Đáng tiếc ông cụ Trần này thấy tôi tới cửa lại vội vàng quỳ xuống khóc lóc nức nở, cầu xin chúng tôi cho ông ta mượn chút tiền.

"Chàng trai, nữ hiệp, đã kiểm tra quan hệ rồi, thật sự là con của tôi, bây giờ cái cô kia bảo tôi phải đưa sáu trăm triệu, tôi không có nhiều tiền như vậy! Vốn dĩ tôi có ba trăm triệu, tôi gom được thêm hai trăm bốn mươi triệu, vợ tôi khóc lóc cả đêm, tiền riêng đều đưa hết cho tôi rồi, nhưng mà bây giờ vẫn thiếu ba trăm triệu nữa!"
Ông cụ Trần lấy di động của mình ra, mở một cái ảnh chụp trẻ con cho tôi xem.

Là một bé gái, sức khỏe ông cụ Trần không tốt, sau khi có con đều dập đầu cảm ơn ông trời.

Cô gái kia thấy ông ấy yêu con gái như vậy, cô gái kia lập tức khoác lác, nói mình phải ở cữ nghỉ ngơi, phải mời bảo mẫu, thực phẩm đắt tiên vân vân, còn nói nếu không có sáu trăm triệu cô ta sẽ lập tức bán con gái đi! Cô gái này ngoan độc đến mức muốn ăn luôn ông cụ Trần rồi.

"Ông cụ Trần à, không phải tôi không cho ông mượn, vợ ông không dung với ông, chúng tôi cũng không trách ông, nhưng chúng tôi thực sự là nghèo đến mức không có tiên ăn Tết đây!"
Anh trai tôi lắc đầu.


"Hả? Chàng trai, các người cũng nghèo vậy sao?"
Ông cụ Trần không quá tin tưởng lời của anh trai tôi, quay đâu nhìn về phía tôi.

Tôi quấn chăn ngồi trên sô pha, cười nói: "Nghèo thật, không lừa ông đâu, ăn mừng năm mới cũng chỉ có mấy triệu."
Tôi nghèo đến mức ăn cơm tất niên cũng phải tính toán tỉ mỉ, trong trí nhớ của cô cũng là lần đầu tiên túng thiếu như vậy.

Lúc trước khi ông cụ Trần kiểm tra DNA chúng tôi đã cho ông ấy vay tiền rồi, bây giờ chúng tôi cũng vô cùng nghèo.

Đường dây này ba năm không mở, khai trương ba năm, hơn nữa bây giờ gần tới lễ mừng năm mới, làm sao kinh doanh được nữa? Ông cụ Trần khóc đến đau lòng, ngồi trước cửa nhà tôi nhìn ảnh chụp của bé con, vừa khóc vừa nói bố thực xin lỗi con, khiến người xem vô cùng chua xót trong lòng.

Tôi có chút không kiềm lòng được, nói với anh trai tôi: "Không thì chúng ta tìm Lâm Thừa Dũng vay ít tiền đi? Xem ra hy vọng của ông ấy đều ở chỗ này rồi, giúp thì giúp đến cùng đi"
Lúc Lâm Thừa Dũng nhận được điện thoại, anh ta bảo tôi đến văn phòng đợi anh ta, bây giờ anh ta còn đang ở bên ngoài sân bay.

Lại lần nữa bước vào tòa nhà công ty của Lâm Thừa Dũng, hai người đẹp ở quầy lễ tân bảo tôi trực tiếp đi thang máy đặc biệt lên trên chờ, ánh mắt bọn họ còn chú ý đến tôi.

Tôi lười để ý, sau khi lên đến văn phòng làm việc của Lâm Thừa Dũng liền ngồi ở ghế ngoài hành lang chờ.

Phòng họp, phòng thư ký, phòng tổng giám đốc ở tầng lầu này đều rất lạnh, ba màu đen trắng xám, không có trang trí thêm gì.

Người này chắc chắn là một người đàn ông lạnh lùng cấm dục, nhìn văn phòng có phong cách lạnh lùng này thật là căng thẳng.

Tôi ngồi đợi khoảng mười phút, thang máy mở ra, Lâm Thừa Dũng đi đến.

Anh ta nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ, phản ứng đầu tiên lại là giơ tay nhìn đồng hồ.

"Sao cô đến sớm vậy? Tôi còn tưởng là anh đến muộn rồi"
Vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, tựa như việc đi muộn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Tôi đang nhờ giúp đỡ, đương nhiên phải đến sớm một chút rồi.

Anh ta kéo tay tôi đến văn phòng, tôi có chút khó xử, nhưng đằng sau có rất nhiều ánh mắt đang nhìn, tôi cũng phải để lại cho anh ta chút mặt mũi trước mặt cấp dưới chứ.


Đi đến trước cửa văn phòng, tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta đang định ấn vân tay của cô lên đã bị tôi dẳng ra.

"Sao vậy?"
Anh ta kỳ quái liếc nhìn tôi một cái.

"Văn phòng của anh có cái gì đó?"
Tôi sờ tay lên cánh cửa thật dày kia.

Cảm giác lạnh lẽo, phía sau cánh cửa hình như có một hơi thở lạnh lẽo.

"Không có gì, chắc là do cách bài trí"
Anh ta cương quyết ấn mở cửa.

Vừa vào cửa anh ta lập tức nhíu mày: "Sao lại chỉnh điều hòa thấp thế này"
Sao có thể là do điều hòa được? Tôi quét mắt nhìn khắp phòng một lượt, thấy có một cái bình sứ Thanh Hoa cổ.

Tạo hình của cái kia thật cổ quái, phía dưới nhỏ, phía trên lớn, hai cái tai lớn, thoạt nhìn...!
Giống một cái đầu đàn ông.

*A, cái này là mẹ tôi mang từ nhà Tư Đồ Nam về"
Lâm Thừa Dũng giải thích một câu.

Tôi vừa nghe đến ba chữ Tư Đồ Nam, tay phải lập tức làm một cái Ty Lôi Quyết, bình sứ chấn động một chút rồi rơi xuống đất, bể làm hai nửa.

Lâm Thừa Dũng hơi sững sờ, có chút bất đắc dĩ nói: "Lan Lăng, nếu cô không thích nhà họ Tư Đồ thì tôi cất cái này đi là được rồi, không cần đập bể đầu".