Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 171: Dưới Tầng Hầm





Thanh Nguyên Lang ngơ ngác nhìn anh ấy, tôi đoán cô ta không hiểu hết những lời anh ấy nói, có điều hình như cũng hiểu được ý của anh hai, cô ta uất ức mím chặt miệng, đứng lên rồi lùi sang một bên.

"Lan Lăng, bà cụ Thẩm gọi chúng ta ra nói chuyện, em có đi không?"
Anh hai có chút khó chịu mà cau mày.

*Sao thế ạ? Chỉ nói chuyện chút thôi, đi thì đi chứ...hình như anh rất không muốn đi thì phải?"
"Nói chuyện thì không việc gì cả! Vấn đề là bà ấy gọi chúng ta đến từ đường của nhà họ Thẩm để nói chuyện! Chết tiệt, đây là muốn chúng ta phải dập đầu quỳ lạy à? Anh không thèm nhận thân thích nhà họ Thẩm bà ấy! Hơn nữa nếu xét theo thứ bậc mà nói, nếu như chúng ta dập đầu nhận người thân rồi, thì chúng ta còn phải gọi bà cụ Thẩm một tiếng bà nữa! Mẹ kiếp!"
Anh hai rất khó chịu với bà cụ Thẩm và không muốn nhận họ hàng thân thích với bà ấy.

Thanh Nguyên Lang liền vội vàng nói chen vào: "Ai da, đấy không phải là chuyện tốt sao, dù sao thì cũng là họ hàng thân thích, có xa cách đến đâu thì cũng không thể gạt bỏ máu mủ ruột rà được, dù gì thì cũng sẽ phải có liên quan đến nhau, nếu có thể hòa hợp được với nhau là tốt nhất! Hơn nữa...chủ nhân lại là vợ của Để Quân đại nhân, cho dù là mẹ của tôi và chị Thanh Hà thì chủ nhân vẫn là người mà nhà họ Thẩm phải cung kính đối đãi, không có ai dám dùng thứ bậc để ép hai người đâu!"
Vì thể mong chủ nhân cầu xin giúp tôi.


Cô ta chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn tôi.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy.

Anh hai suy nghĩ một lúc: "Cũng đúng, Đế Quân đại nhân của các cô là chồng của em gái tôi, ít nhất thì cả đời này tôi có thể tác oai tác quái rồi?"
Trên đường đi đến từ đường tôi nhìn thấy một căn gác nhỏ, hóa ra đó là nơi thờ cúng Đế Quân Xích Thiên của nhà họ Thẩm, mỗi ngày quỳ lạy ba lân, mỗi lần thắp hai nén nhang vào sáng và tối.

Sự kính trọng như vậy có lẽ là sự quan tâm đặc biệt của Giang Lãnh dành cho nhà họ Thẩm trong suốt nửa thế kỷ qua, và đó cũng là lý do khiến nhà họ Thấm có thể trở nên vĩ đại như vậy.

Trong từ đường không có bài vị của mẹ tôi, nhưng lại có bài vị của ông bà ngoại, chúng tôi dập đầu cũng không bị chịu thiệt, chỉ có lúc dâng trà cho bà cụ Thẩm, tiếng gọi "bà"
đó có chút cứng nhắc.

Biết tôi và anh hai có Giang Lãnh chống lưng, bà cụ Thẩm cũng không làm khó gì chúng tôi cả, nhưng bà ấy lại lạnh nhạt kêu chúng tôi ngồi xuống nói chuyện.

"Hai đứa các cháu sao lại kết thù kết oán với đám người đuổi cương thi ở Giang Sơn vậy? Vì sao hôm qua bọn họ lại đem theo cương thi đến tìm hai cháu báo thủ?"
Anh hai kể lại một lượt về tình hình khi chúng tôi bước vào thôn Hoàng Đạo, rồi lại đem chuyện bắt giữ linh hồn thai nhi gân đây nói với bà cụ Thẩm.

Vốn đĩ còn tưởng rằng bà cụ Thẩm sẽ mắng tôi hỗn láo, tăng thêm nghiệp chướng, ai ngờ rằng bà ấy chỉ hừ lạnh một tiếng: "Đám người đuổi cương thi mà các cháu dây vào không phải là chính thống, mà là đường dây của tà ác, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đấu với bọn họ!"
Gì? Ý của bà ấy là muốn đứng ra giúp chúng tôi sao? "Bây giờ trong giới đều nói nhà họ Thẩm bắt tay với nhà họ Mộ, khi làm chuyện gì thì hai đứa các cháu phải biết tự lượng sức mình, đừng lôi danh tiếng nhà họ Thẩm vào, biết chưa?"
Bà cụ Thẩm miễn cưỡng nói.

Anh hai mím môi lại, chuẩn bị mắng người, tôi liền vội vàng trấn áp sự giận dữ của anh ấy lại và đáp một câu: "Cũng không có ai sẽ đến tìm chúng tôi cả đâu, phần lớn đều là chuyện làm ăn của bố tôi, sẽ không làm cho nhà họ Thẩm mất mặt"
Sắc mặt của bà cụ Thẩm trở nên hòa nhã hơn một chút, ngón tay đặt lên bàn tay của một nữ Khôn ở phía sau.


Nữ Khôn đưa ra mấy quyển sách cổ, bà cụ Thẩm nói: "Đây là phương pháp vẽ lá bùa Độ U, sau này các cháu hãy tự vẽ rồi bớt mua mấy lá bùa ở bên ngoài đi, đã câm Ngọc Toàn cơ của nhà họ Thẩm mà lại còn phải đi mua bùa chú của môn phái khác thì thật là đáng xấu hổ"
Anh hai vừa nghe xong, suýt chút nữa thì đã gọi liên mấy tiếng "bà ruột"
rồi, một lá bùa Độ U này cũng phải mấy chục nghìn đồng, nếu như chúng tôi học được cách vẽ, vậy thì cũng sẽ tiết kiệm được không ít tiên! "Còn nữa, sau này nhà họ Thẩm sẽ giới thiệu cho các cháu một số mối làm ăn nhỏ, nhưng mà theo quy định, một phần ba thu nhập của các cháu phải giao nộp cho nhà họ Thẩm, hiểu không?"
Bà cụ Thẩm đau đầu nhìn hai chúng tôi.

Có lẽ bà ấy cũng đã rất do dự khi đưa ra quyết định này? "..Bà uống nhầm thuốc rồi phải không?"
Anh hai nói thẳng mà không hề kiêng nệ.

Bà cụ Thẩm trừng mắt nhìn anh ấy một cái rồi hướng ánh nhìn vào người tôi và chậm rãi nói: "Đế Quân đại nhân trừng phạt Thanh Hà, có lẽ là muốn mạng của cô ta, chúng ta phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Đế Quân đại nhân, cũng phải sớm lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo"
"Lên kế hoạch gì cơ?"
Anh hai cau mày nói: "Tôi nói rõ trước nhé, Lan Lăng nhà tôi họ Mộ, không phải họ Thẩm, nếu như bà muốn để Lan Lăng trở về nhà họ Thẩm, để cho Đế Quản đại nhân tiếp tục chiếu cố nhà bà, thì bà đã tính toán sai rồi đó."
"Hừ"
Bà cụ Thẩm hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi mà không tỏ ra thái độ gì.

Anh hai trực tiếp kéo tôi rời khỏi nhà họ Thẩm: "Đi, đi, đi, nói chuyện với người nhà này mệt quá, Lan Lăng, chúng ta về nhà đi, đón năm mới xong anh còn phải đi thực tập ở bệnh viện nữa"
Anh hai nói chuyện thực tập, tôi còn tưởng là anh đang nói đùa, cả học kỳ này anh ấy đều ở nhà chơi game đến nỗi trở thành gian thương rồi, bây giờ anh ấy nói muốn đi thực tập thì còn kịp nữa không? Không ngờ qua năm mới anh ấy thực sự thu dọn đồ đạc đến bệnh viện để thực tập, đó là một bệnh viện lớn nằm ở khu nội thành mới, hành động này của anh hai khiến tôi khá bất ngờ.

Tôi vẫn đang trong thời gian nghỉ đông, mỗi ngày đều ngồi trông cửa hàng, lão Trần đón vợ qua đây để chăm sóc cho đứa nhỏ, còn lão ấy mỗi ngày đều đến để làm việc vặt, mua rau đun nước, quét dọn nhà cửa, rửa xe rửa bát, việc gì cũng làm, lão ấy nói chỉ nhận một nửa số lương, coi như số còn lại là tiền trả cho chúng tôi, da mặt lão này cũng dày thật.

Có điều nế tình ngày nào lão ta cũng bán manh cho tôi qua điện thoại, tôi cũng lười so đo tính toán với lão.

Tôi còn phải dành dụm tiền để trả cho Lâm Thừa Dũng nữa! Anh hai đi thực tập được ba ngày thì đã không chịu nối mà gọi điện thoại kể khổ với tôi: "Bảo bối Lan Lăng à, anh vẫn cứ chưa gặp thời hay sao ấy? Sao mà đi thực tập cũng gặp phải ma quỷ thế chứ, ai da, tối nay em có thể đến đây một chuyến không? Anh làm ca đêm"
Tôi đương nhiên là có thể đến rồi, nhưng mà phải đi cùng với Giang Lãnh, nếu không anh không nhìn thấy tôi ở phòng sẽ lại có cái cớ để "trừng phạt"
tôi.


Giang Lãnh bây giờ không giống như lúc trước, đến tận nửa đêm mới xuất hiện nữa, có lúc là mười giờ, thậm chí là chín giờ đã thấy anh xuất hiện trong phòng tôi rồi.

"Gặp phải ma quỷ thì có gì kỳ lạ chứ? Hai người bọn em không phải là đã quen nhìn thấy ma quỷ rồi à?"
Giang Lãnh cau mày phản đối.

"Chắc là có chút phiền phức gì đó? Anh trai em ngày nào cũng đi thực tập nên cũng không thể lúc nào cũng đem theo bùa chú hay pháp khí được"
Tôi từ cửa phụ bước ra, đứng bên vệ đường định dừng xe lại.

Tôi đang cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại, một chiếc xe taxi liên dừng ngay trước mặt tôi như tôi lại không chú ý và đang chuẩn bị tiến về phía trước.

Giang Lãnh dùng lực kéo lấy cánh tay tôi, kéo tôi lại bên cạnh anh rồi hét lớn với chiếc xe taxi: "Cút!"
Tôi sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh, anh đang nhìn về phía chiếc xe taxi kia.

Trời ơi, đó là một chiếc xe tang! Dạo gần đây tôi lại dễ dụ ma quỷ đến như vậy sao? Trong giới này có duyên phận báo ứng, cho dù tôi có khả năng nhìn thấy ma quy, nhưng chỉ cần ma quỷ không hại tôi, cũng không hại người, và tôi cũng không nhận được sự nhờ vả của người khác để xử lý ma quỷ, thì cơ bản tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Pháp sư không phải là vị cứu tinh của thế giới, không thể vừa gặp ma quỷ là đã xử lý chúng, những người này trở thành âm hồn cô độc cũng có nhân duyên nghiệp chướng của họ, chúng tôi chỉ nhìn thấy nhiều hơn một chút so với người khác mà thôi, chúng tôi không thể can thiệp quá nhiều.

Khi tôi tìm thấy anh hai trong phòng trực của bệnh viện, anh ấy đang ăn bún gạo mà cô y tá mua cho anh ấy, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ bay bổng với cô y tá, làm gì có dáng vẻ của người nhìn thấy ma quỷ chứ! "Lan Lăng, Lan Lăng em đừng giận, anh thực sự là có nhìn thấy ma quỷ mà, anh nói thật đó! Dưới tầng hãm ở đây có thứ đó".