Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 179: Nữ Tử Thi 2





Bà già bước đến bên bức tường và bật đèn.

Ánh sáng giống như một hiệu lệnh, những xác chết đi lại trong và ngoài căn phòng bỗng dưng ngừng di chuyển.

"Các người là ai?"
Trên khuôn mặt nhăn nheo của bà già lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Chúng tôi không có ác ý, cũng không phải của chính đạo.

Trước đây ông Lâm đã cảnh báo chúng tôi phải cẩn thận với người chuyên luyện tử thi, sau đó anh ta nói rằng mình phải đi trốn.

Chúng tôi chỉ có thể dựa vào một số manh mối mà tìm đến đây.

Không ngờ ông Lâm cũng là một người nuôi xác chết"
Tôi nhìn bà cụ một cách cẩn thận.

Bà ta nhìn tôi chằm chằm, nhìn từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở bụng dưới của tôi.

"Cô không phải là người thường, vừa rồi cô có thể phá hủy xác sống của tôi.Tại sao cô lại không làm vậy?"

Bà già lạnh lùng hỏi.

*Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tiêu diệt những xác sống của bà, miễn là nó không làm chúng tôi bị thương"
Tôi lén duỗi tay che bụng dưới, hai vị tổ tông của tôi đang ngủ hay sao? Vừa rồi bọn chúng không có phản ứng gì cả, chẳng lẽ bọn chúng cảm thấy những xác sống này không đáng để lo sao? Hai vị tổ tông nhỏ bé này rất nhạy cảm với tà khí, một khi tà khí che trời lấp đất, bọn chúng sẽ như là hai quả cầu lửa nóng lòng muốn lao ra ngoài.

Tương tự như đôi mắt sáng như sao của anh tôi khi nghe thấy 2 tỷ đồng.

Nhưng khi đối mặt với những xác sống này, hai vị tổ tông nhỏ bé này lại không có chút hứng thú.

Có phải vì đám xác sống này chỉ có thịt rữa, không có tà khí mấy, nên chúng không thèm nhúc nhích? Bà già cảnh giác hỏi: "Các người đang tìm con trai tôi?"
"Đúng vậy, nhưng mà tìm ra bà cũng được rồi, chủ yếu là ông Lâm còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng với chúng tôi đã chạy trốn rồi."
Anh tôi bắt đầu dùng kính ngữ.

Vẻ mặt bà già dịu đi một chút, khẽ nói nhỏ: "Ba mươi ba ngày, trời ở ngoài trời, trong chính tầng trời, có thần ở ngoài mấy, ha ha.

Không ngờ lại là người nhà bên ngoại tìm đến.

"
"Đúng, đúng, chúng tôi chính là người nhà bên ngoại!"
Anh tôi vội vàng tiến lên trước hỏi: "Xin hỏi bà là con gái của ai đi lấy chồng? Chúng tôi nên gọi bà như thế nào ạ? Bà già xua tay: "Dọn dẹp sạch sẽ đã, sau đó ngồi xuống nói chuyện."
Dọn dẹp? Làm thế nào để dọn dẹp? Nữ tử thi kia không bò dậy nối, bà già cũng không di chuyển được cô ta lại nên anh tôi đành cắn răng đi bê nữ tử thi đó xuống lầu, đặt lên cái sô pha gỗ.

"Haiz...Cảm giác như vừa chạm vào thịt lợn rã đông vậy"
Anh tôi kinh tởm nhìn hai tay mình: "Vợ của ông Lâm không mặc quần áo.

Tôi lại sờ như vậy.

Có tính là cảm sừng cho anh ta không? Ngày quái quỷ gì không biết.

Nhưng mẹ anh ta đã chấp thuận điều này, đừng có tính món nợ này lên đầu tôi đấy Tôi lấy khăn giấy ướt ra và bảo anh ấy lau tay, anh ấy còn lau rất nhiều lần.

Bà già nắn lại xương lưng cho nữ tử thi rồi nói: "Thúy Kiều, đi rót chút nước."
Nữ tử thi nghe theo mệnh lệnh, hành động rất chi kỳ quái, ngay sau đó đã mang cho chúng tôi hai cốc nước lạnh.

Chúng tôi chết sững ngay tại chỗ, một bộ xác chết đang đón tiếp chúng tôi! Chúng tôi có cần nói lời cảm ơn không? Anh tôi cầm lấy cốc nước trên tay tôi rồi đặt lên bàn, sợ hãi nói: "Bà, chúng ta nói chuyện chính đi, không cần khách khí.

Nghiêm túc mà nói, đồ đạc trong nhà bà, cháu không dám động vào thứ gì cả"
Tôi ngôi bên cạnh anh trai, tóm chặt lấy áo của anh ấy, nữ tử thi kia rất ngoan ngoãn đứng ở một bên.


Nếu như mắt cô ấy không trợn tròn lên thì tốt rôi.

"Cậu muốn nói chuyện chính gì?"
Bà già lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha.

Anh trai tôi chỉ vào nữ tử thi bên cạnh: "Có thể cho con dâu bà tránh đi một chút được không? Cô ấy không mặc quần áo, mắt trợn tròn đứng bên cạnh thế này, tôi thực sự kích động không nói lên lời."
Bà già cười quái dị: "Nhóc con, cậu có muốn không? Trong hầm của tôi còn có một cô con gái, cũng rất xinh đẹp.

Xác sống có cái tốt của xác sống, rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng không bao giờ trì hoãn việc cưới vợ sinh con.

Hơn nữa không cân ăn cao lương mĩ vị gì cả, chỉ cần hút sinh lực và máu người."
Hóa ra các loại trái cây và rau trong lọ cũng như đầu gà là để phục vụ cho mục đích này.

"Thế nên các nữ tử thi đều rất sạch sẽ, trước sau đều có thể dùng được, kích thích hơn người sống nhiều, cũng không cần lo lắng có thai, chỉ là khi làm chuyện đó sẽ không tiết ra dung dịch.

Cân kiên nhẫn một chút..."
"Hãy xem tên nhóc con nhà tôi, sau khi có Lan Lăng, 20 năm nay nó đều không chạm vào một người phụ nữ nào còn sống nào cả.

Cũng không biết làm cho tôi một đứa cháu ngoại.

Chao ôi, quản không được, quản không được rồi"
Tôi đỏ mặt, bà già này biết nhiều ghê! Lại còn mặt trước, mặt sau đều có thế dùng, lại còn kích thích hơn hay không có dung dịch.

Tư thế lại rất nhiều! Thật hiếm khi anh trai tôi tỏ ra không hứng thú với việc thảo luận về những trò đùa da thịt này, khuôn mặt của anh ấy tái đi vì sốc! "Tại sao bà không kiếm cho con trai một cô vợ thật chứ?"
Bà già lắc đầu nói: "Nhóc con đó nhà tôi là người nuôi xác chết do tổ tiên tôi truyền lại, bắt buộc phải nhiễm chút âm khí của xác chết mới có thể bình an được.

Cậu cũng vậy, nếu như nhiễm âm khí của xác chết sẽ không sợ xác sống tấn công cháu nữa.

Thế nào: "con gái nhỏ"
trong hầm của bà vẫn chưa có chủ đâu"
Anh trai tôi toát mồ hôi lạnh: "Không, không, không.

Tôi thích người sống, không giống như con trai bà từ nhỏ đã tiếp xúc với thứ này, tôi không chấp nhận được."
Bà già hừ lạnh một tiếng: "Có gì mà không chấp nhận được? Người của nhà họ Mộ còn sợ người chết sao? Cái ông già Mộ Cảnh Kha bạc tình bạc nghĩa đó có sợ cái gì chứ?"
Hả? Bà ta trực tiếp gọi thẳng tên ông tôi? Danh phận của bà ta không cao đến vậy chứ? Bà già liếc nhìn lá bùa đồng trên ngực anh tôi: "Cậu là người đứng đầu thế hệ thứ mấy? Lá bùa đồng này chỉ có một cái duy nhất, chỉ truyên lại cho con trai cả"
"Bốn"
Anh trai tôi dùng một động tác ra hiệu, sau đó nhét lá bùa đồng vào trong áo.


"Bốn? Vậy còn Mộ Thiên Nhân thì sao? Con bé này là Mộ Lan Lăng đúng không?"
Bà quay đầu lại nhìn thằng vào tôi, tôi liền nhanh chóng lùi lại phía sau anh trai.

Bà già thở dài nói: "Ông ta đối xử với đám cháu chắt các người có vẻ rất tốt.

Còn đối với chúng ta mà nói, haiz, bao nhiêu năm rồi thờ ơ không một lời hỏi thăm? Mấy năm gần đây mới gửi chút tiên qua.

"
Trong lời nói dường như có câu chuyện gì đó, tôi không nhịn được mà nói: "Ông nội đối với con cháu thực sự đều rất tốt ạ.

Bà là gì với ông cháu?"
Bà già cười nói: "Tôi là con gái vợ lẽ của ông ta."
Vợ lẽ?! Tôi rất ngạc nhiên.

Tôi lớn lên ở nhà họ Mộ đến năm mười sáu tuổi.

Tôi chưa từng biết ông tôi có vợ lẽ? Ông tôi sinh ra trong thời buổi loạn lạc, giặc Nhật, sứ quân, thổ phỉ gì cũng có, gặp phải cũng là chuyện vô cùng bình thường, không có chút kỳ lạ nào cả.

Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chỉ biết đến bà nội, chưa từng bao giờ nghe đến bà Hai, bà Ba, hay bà tư.

Bà tiếp tục nói: "Trước đây ông ta gọi là lão sáu Mộ, thổ phỉ đều rất sợ ông ta, cho đến khi ông ta vì để cưới được người phụ nữ đó đã quỳ xuống dập đập, sau đó nửa cướp nửa đón mà đem người phụ nữ đó cưới về nhà.Người phụ nữ cũng rất có năng lực, thuần hóa ông ta ngoan như một con cừu, còn đổi tên ông ta thành Cảnh Kha.Để lấy lòng những người phụ nữ đó, ông ta đến con gái cũ đều đang vứt về quê, chỉ thỉnh thoảng cho người đến gửi tiền và quà."
Bà già lạnh lùng nói: "Đàn ông à, nói gì là bạc tình chứ, chỉ là chưa gặp phải người con gái định mệnh của mình.

Sau khi gặp được người đó sau, sẽ khiến cho hản chết đi sống lại! Đáng tiếc, rất nhiều phụ nữ cả đời ngu ngốc, tự cho rằng bản thân có thể trói chặt người đàn ông đó, khiến họ chung thủy cả đời, đến khi bị vứt bỏ rồi cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, mẹ ta chính là một ví dụ"
Chúng tôi hơi lúng túng.

Đây là chuyện của thế hệ ông bà, chúng tôi đều là hậu bối, không tiện góp ý.

Hơn nữa, chúng tôi đều là con cháu của bà nội, đương nhiên đều phải đứng về phía bà nội mình.

"Đầu là chuyện cũ rồi, bà hãy cho qua đi vậy.Chúng cháu muốn hỏi bà là, bà có biết chuyện về người luyện thi không? Gần đây chúng cháu bị người luyện thi theo dõi".