Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 192: Quy Ngũ Giới





"A?"
Tôi chảy máu khi nào? Tôi không hê bị thương ở đâu cả, vết máu trên cánh tay là của Tống Thanh Vy: "Đây không phải là máu của em"
Còn chưa nói xong câu, cái tên Giang Lãnh kia sau khi nghe được không phải máu của tôi, lập tức quay đầu nhìn về phía cải tên quỷ đạo sĩ kỳ.

Quỷ đạo sĩ bị Xích Trói Quỷ của tôi đóng đỉnh tại trên tường, lại bị Giang Lãnh dùng đoạn xiềng xích nhìn rất ngầu lòi xỏ xuyên qua hình bóng con ma đó, thân thể của hắn không cách nào động đậy, trên mặt lại nở nụ cười dường như đang giễu cợt chúng tôi.

Giang Lãnh kéo xiềng xích một cái, nó bỗng nhiên lảo đảo, trong tay đang cầm chuông đồng đột nhiên buông lỏng! Đầm lầy xác chết màu đen trên mặt đất sắp biến mất thì ở bên trong đột nhiên một đôi cánh tay màu xám trắng hiện đầy vết thương vươn ra, mở hai bàn tay tiếp nhận chuông đồng rồi lập tức rụt trở về.

Chúng tôi không hề ngờ tới sẽ có một cái đường rút ở phía sau như thế! Trong nháy mắt cái chuông đồng đã biến mất, thân thể của quỷ đạo sĩ phảng phất như bị rút mất hồn, nụ cười quỷ quyệt trên mặt hắn biến mất.

Bọn chúng đã sớm luyện thành thói quen trốn chạy trên thế gian, tốc độ chạy trốn hay thủ đoạn đều rất thuần thục.

Giang Lãnh quay đầu nhìn tôi một chút, bên trong ánh mắt hiện lên một chút do dự: "Trước tiên ta sẽ kéo cái quỷ hồn này xuống Âm Phủ, em.."
"Em không sao đâu"
Tôi tranh thủ thời gian lắc đầu, ôm chặt Tống Thanh Vy nói: "Em trước tiên sẽ đưa Tống Thanh Vy đến bệnh viện, anh đi mau đi"

Hồn của tên quỷ đạo sĩ kia cực kỳ quan trọng, anh ấy không yên tâm giao vào tay người khác, tôi có thể hiểu được.

Giang Lãnh mở cánh cổng địa ngục ra, anh ấy tự mình mang quỷ đạo sĩ đi, thời điểm cánh cổng địa ngục biến mất, lối đi an toàn đằng sau tôi truyền đến âm thanh gõ cửa: "Mở cửa ra, ai đang ở bên trong vậy? Đã chết hay chưa?"
Cái giọng nói này có chút quen tai.

Tôi lập tức mở cửa ra xem xét —— Người đàn ông ở bên ngoài đội một cái mũ lưỡi trai, đeo nút bịt tai, đang cầm một cái điện thoại, mặc áo bóng chày, quần jean và giày thể thao.

Cách ăn mặc năng động trẻ trung như vậy cũng không thể che giấu phần ót mịn màng và sáng bóng sau đầu.

"Hối Thích Ngọc? Một hoà thượng giả như anh tại sao lại ở chỗ này?"
Tôi muốn hỏi, vừa rồi phật hiệu là anh niệm? Từng tiếng "nam mô nam mô a di đà phật"
kia giống như đời núi lấp bể, như là ẩn tàng khí thế hùng vĩ của La Hán, từ xa mà đến gân từng tầng từng tầng làm vỡ nát lớp thuỷ tỉnh gần đó, khiến trong lòng tôi thoáng nảy một ý tưởng, mới nghĩ đến việc phá kết giới từ phía bên trong.

Tên hòa thượng giả này chẳng lẽ thật đúng là sở hữu phật cốt trời sinh, có lực lượng đại pháp không thể đo nổi như thế? Tôi không khỏi lau mắt mà nhìn anh ta.

Nhưng mà, ý tưởng này mới vừa vặn ngoi lên, tôi liền thấy anh ta giật đâu cắm tai nghe, trong điện thoại di động lập tức truyền đến lời tụng dời núi lấp bể, như là ẩn tàng khí thế hùng vĩ kia.

Ông chú của tôi ơi, hoá ra là ghi âm ở trong điện thoại! "Em gái Lan Lăng ư? Tại sao cô lại bị vướng ở chỗ này vậy?"
Anh ta một bên lướt điện thoại, một bên dò xét tôi cùng Tống Thanh Vy đang nằm sau lưng.

Sau khi tên này quen biết anh trai tôi xong thì đến một câu thí chủ đều chẳng muốn gọi.

"Anh tới thật đúng lúc, tới giúp bạn tôi đang ở sau lưng, cô ấy bị thương rồi"
Tôi chỉ chỉ Tống Thanh Vy đang nằm sau lưng.

Hối Thích Ngọc xem xét một lúc phát hiện là con gái, lắc đầu nói: Không được không được, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi mặc dù không có thực sự xuất gia, nhưng cũng không thể làm trái với Tam Quy Ngũ Giới được đâu!"
Ba quy tắc của nhà Phật là quy y Phật, quy y Pháp, và quy y Tăng.

Hay có nghĩa là quay về nương tựa vào Phật, Pháp và Tăng.

Năm giới là không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu.


Tà dâm ở đây cùng dâm là có sự khác nhau, hòa thượng xuất gia chân chính thì phải tu luyện giới dâm, mà cư sĩ tu hành ở nhà thì chỉ tu luyện giới tà dâm.

Cư sĩ ở nhà thì đều có thể trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, sinh người kế tục từ đời này sang đời khác, vợ chồng hợp pháp, đây đều là theo luân thường đạo lí, không phải là tà dâm.

Tà dâm đặc biệt có hai loại: Một là ở bên ngoài phát sinh quan hệ với người không phải là vợ chồng của mình, ví dụ như với vợ chồng người khác, với gái tân trai tân, với gái mại dâm hoặc người xa lạ thì đều là phạm giới; một loại nữa là chỉ sự ham mê sắc dục quá mức giữa vợ chồng mà không chú ý thời gian, địa điểm và phương pháp, thì cũng tính là vi phạm giới luật.

Đây là quy tắc và giới luật rõ ràng của Phật giáo, tôi chỉ hiểu một chút da lông bên ngoài.

Hòa thượng Hổi Thích Ngọc lại rất sợ phạm vào giới luật, anh tôi mặc dù ngoài miệng hay khoác lác, cả ngày la hét nói hiện tại còn chưa có cưới vợ, tuyệt đối không đi xuất gia, nhưng là thời điểm chân chính tiếp xúc với nữ giới, bên trong anh tôi cũng giống anh trai như thê, gặp nữ giới mà sợ như sợ cọp.

"Phật Tổ của các anh chẳng phải nói cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp đó sao, chẳng lẽ anh lại để cho một cái phụ nữ mang thai như tôi cõng cô ấy?"
Hòa thượng Hối Thích Ngọc xoắn xuýt trong chốc lát, niệm vài câu phật hiệu, ôm Tống Thanh Vy nhanh chóng chạy xuống đi đón xe.

Bác sĩ xem xét vết thương xong, lại nhìn về máu chảy đầy phía trên tay của tôi và trên quần áo, vô cùng buồn bực nói: "Vết thương chỉ có vậy mà lại chảy nhiều máu như thế sao?!"
Có ý gì chú? Bác sĩ người còn ngại vết thương nhỏ có đúng không? Bác sĩ cẩn thận mở tấm CT ra quan sát một chút, làm kiểm tra xong thì thấy không có ảnh hưởng đến sọ não, chỉ là bị đập rách da, có chút chấn động não rất nhỏ.

Trong lúc chờ Tống Thanh Vy tỉnh lại, tôi cảm thấy hai tiểu tổ tông trong bụng chắc chắn không chịu nổi mà động thai rồi, ngọn lửa trong bụng thiêu đốt đến bồn chồn khó chịu.

"Kiểm tra một chút đi? Dù sao cũng đang ở ngay tại bệnh viện, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn đâu"
Hòa thượng Hối Thích Ngọc lấy điện thoại di động ra nói: "Anh của cô đang vội chạy qua đây đó"
Tôi không thể làm gì khác hơn là nhờ cậy anh tôi trông coi Tống Thanh Vy, tự mình đi báo danh lấy số, trong lòng khẩn trương đến cực độ, nếu như trong bụng có cái gì dị thường, bác sĩ dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn tôi thì phải làm thế nào? Tôi cũng không muốn bị lên báo, cũng không muốn bị người tôi phát hiện bé con không giống bình thường.

Nhưng bây giờ không thể làm phiền đến Lâm Thừa Dũng nữa, tên bác sĩ tư nhân kia không biết bị anh ấy dạy dỗ làm sao, miệng giống như khoá kéo cẩn mật phòng thủ vậy, chỉ báo cáo tình huống cho anh ấy, cũng không nói cho tôi biết.

Hiện tại tên bác sĩ kia càng không dám chống lại anh ấy, anh ấy lại là thái tử tương lai đó, thật đáng sợ, đáng sợ.

Thời điểm làm siêu âm bác sĩ phát ra một tiếng: "Hả?", khiến cho tim tôi nhảy lên tận cổ họng.

Nếu như cô ấy hỏi tôi: Tại sao lại không thấy tim đập vậy? Tại sao chỉ thấy hai khối sương mù như thế này? Loại câu hỏi này, tôi trả lời như thế nào được? Ai ngờ cô chỉ là nhìn nhiều mấy lân: "Sinh đôi khác trứng đó, chỉ có tỉ lệ ba phần nghìn, cô thật là may mắn"
"Cảm ơn cô nhiều"
Khóe miệng tôi giãn ra.


"Bé con quá nhỏ, nhớ kỹ phải ăn nhiều một chút, nhìn lại tuổi thai này với tình hình phát triển không khớp nhau.

Cô vẫn nên đi lấy số khám bên phía chuyên gia, đưa tờ đơn này cho chuyên gia xem một chút đi"
Cô ấy đem kết quả kiểm tra in ra đưa cho tôi.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác làm theo, chuyên gia lại kêu tôi đi thử máu gì đó nữa, chạy lên chạy mấy lần, cuối cùng cho ra kết luận nói tôi có chút thiếu máu.

Chuyên gia nói thiếu máu sẽ dẫn đến lượng oxi trong máu thấp, lại là mang thai tận hai bé, nếu như hai đứa nhỏ thiếu dinh dưỡng thì sẽ rất bực bội, cử động thai thường xuyên, cũng rất dễ gây ra nguy hiểm.Tôi vẫn nên đi tìm bà cụ Ô xem một chút, lời của chuyên gia nghe không ra nặng nhẹ gì cả.

Lúc từ phòng khám đi ra, tôi thế mà thấy được Giang Lãnh đang tựa ở cột trụ hành lang đợi tôi.

Trời đất ơi, Đế Quân đại nhân lại xuất hiện tại khu khám bệnh của khoa phụ sản mà đứng đợi...!
Cảnh tượng....này, quả thực không thể đành lòng nhìn thẳng, toàn thân hơi thở lạnh lẽo của anh tương phản mãnh liệt với khung cảnh trang trí màu hồng phấn chung quanh.

Tôi, tôi thực thay anh đau lòng! "Anh tới nơi này làm gì?"
Tôi xấu hổ đến cùng cực.

May mãn hiện tại là thời gian trực ban của bệnh viện, tại sảnh lớn trống rỗng không có ai đợi khám bệnh, nếu không người khác nhìn thấy tôi lộ ra biểu cảm xấu hổ lại hờn dỗi với cột trụ lớn ở hành lang, sẽ cho là tôi có bệnh.

Giang Lãnh không có để ý đến câu hỏi nhảm nhí của tôi, trực tiếp từ trong túi của tôi rút đi bệnh lịch sổ ghi chép.

"Thiếu máu?"
Anh nhíu mày, đưa số ghi chép bệnh lí cho tôi, thanh lãnh nói: "Trở về bồi bổ cho em"
Bổ? Bổ kiểu gì chứ?.