Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 199: Lại Gặp Xác Chết Cũ





Những cánh cửa sổ như đôi mắt đen, lặng lẽ mà nhìn chằm chằm chúng tôi.

Chú Thành Niên đem đồng đội của chú ấy phân chia thành tiểu đội và tiến vào làm nhiệm vụ, Giang Lãnh phi thân vào tòa nhà, từ bên trong mở ra một cánh cửa nhỏ.

Tòa nhà này có bảy tầng, một thang máy.

Không biết có "người sống"
nào trong tòa nhà này không, chúng tôi không bấm thang máy mà lên tầng hai kiểm tra bằng cầu thang bộ.

Chú ấy đưa cho tôi và anh của tôi một chiếc máy liên lạc, người bình thường không thử xử lý được những việc như vậy, liền để ba người chúng tôi tiến vào trước, còn chú ấy sẽ dẫn theo đồng đội kết thúc công việc.

Theo thông tin mà cảnh sát và bảo vệ cung cấp thì tầng một ở đây là nơi đỗ của các xe vận tải, còn có ao thả nuôi thủy sản, tầng hai là khu làm việc như phòng tài chính, khu tầng ba trở lên đều là kho đông lạnh.

Ở đây đều là ngành thủy sản, trong không khí đều có mùi tanh mặn và sương lạnh, tôi cũng không phân rõ được là có mùi thối rữa của xác chết hay không, căn bản là mùi của thủy sản tươi đông lạnh rất nhiều.


Công ty này kinh doanh không nhiêu, nhân viên bảo vệ cho biết mỗi tháng có khoảng một hoặc hai lần chở hàng hoá ra bên ngoài, nửa tháng trước họ đến kiểm tra vấn đề phòng cháy chữa cháy, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường về công ty này.

Sau này, người đàn ông trong bức ảnh liên đưa bạn gái của mình đến thị trấn cổ du lịch, ở chỗ cô Nhã Uyên bốn ngày, sau khi quay về nói răng cảm thấy bản thân không bình thường, bả vai cứng nhắc không linh hoạt, bạn gái nói rằng mắt anh ta luôn đờ đẫn, sau đó liên bắt đầu yêu cầu cô Nhã Uyên bồi thường.

Cô Nhã Uyên chưa bao giờ nghe nói ở nhà trọ sẽ bị như vậy, liền cho rằng đối phương là thấy cô ta mới mở nhà trọ nên muốn bắt nạt, đến bắt chẹt, cô ta liền làm như không có việc gì cho đến khi nhận được bức ảnh đó khiến cô ta sợ hãi.

Chúng tôi cũng nhìn ra một chút manh mối từ tấm ảnh, nếu như người đàn ông trong bức ảnh đã là một xác chết, vậy ai đã chụp bức ảnh và gửi cho cô Nhã Uyên để đòi tiên? Nghi vấn lớn nhất là bạn gái của người đàn ông, người phụ nữ đó họ Điền, cô ta giữ xác chết mà không báo cảnh sát, còn thản nhiên chụp ảnh để tống tiền, đầu óc người phụ nữ này có vấn đề phải không? Chúng tôi theo cầu thang an toàn lên đến tầng hai, có một cửa kính trên tầng hai, phía sau là khu làm việc, đẩy cửa kính ra có thể nhìn thấy trong một căn phòng nhỏ có chút ánh huỳnh quang.

Trong loại hoàn cảnh này, khi nhìn thấy ánh sáng ngược lại cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà, anh của tôi vấn là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất như cũ, kẹp chặt lá bùa trừ tà bằng đồng, thắt chặt ba lô, sau lưng đeo một thanh kiếm càn khôn, trong tay câm một dùi cui điện.

Cái tư thế này, có hơi kiểu trẻ con không sợ hãi chút nào về việc giết yêu quái trừ ma quỷ, dù thứ đến là xác sống hay ác quỷ, anh ấy đều phải khiến cho chúng quỳ xuống xin thua.

Trước khi vừa mới vào cửa, tôi nhìn thấy Giang Lãnh bấm tay niệm rất nhiều thân chú, không biết là xếp đặt cái gì, anh rất thận trọng bởi vì mấy ngày gần đây mắt của anh mới bắt đầu khôi phục.

Tuy rằng đầu óc tỉnh táo sẽ không ảnh hưởng đến hành động của anh, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của anh thỉnh thoảng lộ ra một chút vẻ do dự, luôn khiến tôi có chút đau lòng.

"Giang Lãnh...anh cẩn thận chút..."
Tôi khe khẽ nói.

Anh cầm chặt tay tôi để ra hiệu cho tôi yên tâm.

Gian phòng nhỏ có ánh huỳnh quang dường như là phòng trực ban, trên cửa có có dán giấy dán mờ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng xanh bên trong, không biết có người hay không, biết đâu có một vài thiết bị giám sát vẫn luôn phát sáng chứ? Chỉ cần không phải là két an toàn chuyên ngành, tôi đoán anh trai tôi có thể cạy được, sau khi anh ấy chọc mở lỗ khóa, lặng lẽ đẩy cửa vào nhìn...!
Bên trong có một cái ghế, một người đàn ông bị trói chặt vào chiếc ghế, đầu rũ xuống.

Đó là người đàn ông họ Nhiếp, cổ của anh ta bị gãy, đầu xiêu vẹo rũ xuống trước ngực.

Anh trai tôi đã dùng thiết bị liên lạc để báo với chú Thành Niên, để họ lên tầng hai đưa cái xác đi trước.

Vừa mới ngắt liên hệ, một tiếng chuông rất nhỏ đột nhiên vang lên từ phía cuối cầu thang.


Tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng chuông này, đó là âm thanh của chiếc chuông đồng.

Anh trai tôi chà soạt một cái liền chạy về phía đó, Giang Lãnh giơ tay ra kéo tôi nói: "Em đừng chạy, từ từ đi theo ta"
..

ôi Có rườm rà như vậy sao? "Anh cứ đi xem thử đi, anh trai em đôi khi cũng xung động lắm, em đi theo sau mọi người là được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra mọi người vừa quay đầu cũng có thể nhìn thấy em.".

"Được."
Anh gật đầu, bấm tay niệm thần chú gọi ra một động vật kỳ lạ đi theo bên cạnh tôi.

Động vật đó có chút rất kỳ lạ, đây là loại thú vật của địa phủ sao? Thứ này nhìn giống như một con Tiểu Ngưu Độc Tử khiến tôi nghĩ tới tướng quân đầu bò chém ác quỷ ở cổng con đường ác quỷ.

Giang Lãnh chạy nhanh đến chỗ anh tôi, con Tiểu Ngưu Độc Tử này đi theo tôi, nhắm mắt theo đuôi.

Tôi đi một bước, nó liên đi một bước, tôi chạy hai bước nhỏ, nó cũng dùng móng chân chạy hai bước.

Này...thứ đò này có chút dễ thương nha.

Từ sau khi Giang Lãnh xuất hiện, thể giới quan của tôi bị lật đổ quá nhiều, cũng không dễ để tìm ra thứ dễ thương từ trong các loại ma quỷ.

Anh trai tôi đã đuổi theo người lên tầng ba, tôi nghe thấy tiếng mắng chửi của anh ấy, còn có một đạo thần chú sấm sét làm rung chuyển sàn nhà dưới chân tôi.

Tôi liền chạy qua đó, khi tôi đi qua căn phòng cuối cùng, cánh cửa đột nhiên rơi thẳng xuống, tôi dồn sức lao về phía trước, ôm đầu để tránh đòn tấn công bất ngờ này.

Nhìn hai bóng người sau cánh cửa, tim tôi đập hoảng loạn không ngừng.

Cái gì gọi là nhân quả tuần hoàn? Tôi không biết có phải là có người cố tình sắp đặt hay không, hay là báo ứng kiếp này đến nhanh.

Tôi đã từng gặp qua hai người xuất hiện sau cánh cửa.


Không chỉ gặp qua, mà còn có thù với họ.

Trước khi vào thôn Hoàng Đạo, tôi và anh trai đã từng đụng độ hai người đàn ông tự xưng là người cản thi, một người lùn và một người gầy.

Xác chết mà bọn họ đuổi vùng dậy, nhưng cả hai lại co cẳng bỏ chạy, sau đó bọn họ còn đánh anh tôi bị thương, còn muốn bất tôi, cuối cùng bị một tiểu quỷ mà tôi gọi ra cưỡng chế trói buộc linh hồn.

Tôi nhớ lúc đó thi thể của hai người đã ngã trong ruộng đồng cỏ mọc um tùm, nhưng bây giờ họ đã xuất hiện trước mặt tôi.

Nghĩ lại, lúc đó bọn họ tự nhận mình là người cản thị, cùng với anh trai tôi rất thông thạo từ lóng khắp nơi, nhưng phản ứng đầu tiên của họ là bỏ chạy khi "hàng hoá"
của bọn họ là xác chết vùng dậy...nếu đó thật sự người cản thi, đáng lẽ sẽ có cách để đối phó với xác chết vùng dậy chứ? Thân phận thực sự của bọn họ nên là người cản thi mới đúng, anh trai tôi lúc đó còn nói chuyện với bọn họ, bọn họ vẫn rất tự nhiên lắc đầu nói không thể đi con đường thi tiên.

Lúc này, cả hai người đã bị người cùng nhóm lợi dụng triệt để, biến thành luyện thi khô quất với làn da đen nhẻm, sức lực vô tận, khát máu mà đuổi theo hơi thở của người sống.

Những nhóm người luyện thi đã dùng một phương pháp tốt để vận chuyển xác chết chính là làm kinh doanh đông lạnh ướp lạnh, thủy sản ướp lạnh cần phải được đông lạnh nhanh chóng và xác chết cũng vậy, do đó, trong quá trình vận chuyển đường dài, chỉ cần đậy chặt kín các sản phẩm thủy sản đông lạnh, vận chuyển chúng bằng xe chuyên dụng, là có thể vận chuyển đến trong trại bí mật của bọn họ với tốc độ nhanh nhất.

Tay trái và tay phải của tôi cầm vòng sấm sét, chấn một cái về phía hai cái xác chết, bọn họ bị đánh gục ở cửa, rồi sau đó đong đưa theo mùi của người sống hướng về tôi bổ nhào đến.

Da thịt trên cơ thể bọn họ co lại một cách bất thường, bó cứng vào khung xương, trông như những bộ xương cường tráng.

Con trâu bên cạnh tôi vươn cổ ra, tôi cho rằng nó sẽ bị doạ đến phải kêu ò ọ, ai biết nó bỗng nhiên phình to thân hình, sau một trận sương trắng, đầu nó gần như rất nhanh đã chạm đến trần nhà! Hai cái xác chết đó trông như hai khúc củi khô trước mặt nó.

Thực sự là hai thanh củi khô al Nó cắn vào xác chết người đàn ông gầy "răng rắc" một tiếng, người đàn ông gầy bị cản thành hai mảnh.Xác chết há to miệng, hàm răng trắng toát nhìn thấy mà giật mình, dường như đau đớn mà gầm lên, tên gầy còm ngã trên mặt đất nửa người ôm lấy bắp chân của Tiểu Ngưu Độc Tử, hung ác cắn xuống! Con trâu nhỏ tiếp tục giơ móng đạp xuống một cái, đập xuống người đàn ông gầy gò mặt đất.

Nó cúi đầu xuống, dùng một chiếc sừng cong, đột ngột đâm vào đầu người đàn ông gầy gò..