Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 290: Con Hẻm Góc Thẳng 2





Tôi nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm, giờ là sáng sớm, sao còn có thể có bóng ma?
Hơn nữa, con hẻm kia cũng có chút kì quặc.
Từ chỗ tôi nhìn sang là một con hẻm thẳng bình thường nhưng đến cuối lại có một khúc quanh thẳng tắp, giống như mê cung, bên trong có một thiết kế để mê hoặc người khác.
“Lên đây đi.” Cậu họ Long đứng trên nhà sàn cao cao, anh ta kéo cầu thang ra, chúng tôi đứng dưới nhìn anh ta.
Vẻ mặt anh ta vẫn u ám như cũ, ánh mắt đảo đi đảo lại trên người chúng tôi.

Có lẽ, anh ta đang xem xem Giang Lãnh có đi cùng tôi hay không.
Cái cầu thang dài và thẳng như cái giếng này quá mang tính thử thách đối với một người phụ nữ có thai như tôi.

Dù tôi gầy nhưng cái bụng nhô lên rất rõ ràng, rất khó khăn để trèo lên cái cầu thang thẳng đứng như giếng này.
Anh tôi lên trước, sau đó cúi người đưa tay ra với tôi, Cậu họ Long đứng bên cạnh cái giếng cũng đưa tay cho tôi.

Trong chớp mắt khi tôi đụng phải ngón tay Cậu họ Long, tôi chợt cảm giác được một tia lạnh lẽo.
Cảm giác không giống với sự lạnh lẽo trên cơ thể Giang Lãnh.

Cơ thể của anh ta mang theo một cảm giác tĩnh mịch, lạnh lẽo và u ám.
Tôi nhớ lại lần anh ta ngẩng đầu trong khách sạn xác chết lần đó, dưới ánh đèn lờ mờ, trong mắt anh ta lóe lên một ngọn lửa u ám màu xanh thẫm.
Anh ta không phải người bình thường…
Anh tôi và Cậu họ Long kéo tôi ra khỏi cái giếng thẳng đứng kia rồi cùng đi lên khu lầu tầng thứ ba, phong cảnh trên này hoàn toàn khác biệt.
Dưới chân là những kiến trúc chằng chịt của thành Miêu Vương, trước mặt là khoảng không gian rộng mở, những chiếc bè nhẹ trôi trên dòng sông trong xanh, nông và rộng, những ngôi nhà sàn san sát nối tiếp nhau dọc hai bên bờ sông.

Nếu không phải có một xác sống vô cùng lớn với thân hình khôi ngô đứng phía trước, tôi cũng đã nghi bản thân mình đang ở cõi thần tiên.
Cái xác sống khổng lồ kia cao khoảng hai mét, hắn không qua được cửa phòng thấp bé nên chỉ có thể dùng một sợi xích sắt trói hắn lại, để hắn đứng dưới bóng râm của cửa chính.
Xác sống đó mặc trang phục của người Miêu, đầu bị một cái khăn voan mỏng che lại, có lẽ khuôn mặt hắn rất đáng sợ, sợ dọa tới chúng tôi.
Những cơn gió từ trên núi cuốn theo thi khí nồng đậm, tôi đứng xa xa, nhìn ngắm con quái vật bị nuôi dưỡng đó, trái tim âm thầm đập loạn.

Không giống với luyện thi hung bạo, người luyện thi phả dùng tới pháp thuật và phù chú để cưỡng ép những xác chết có lệ khí ngút trời kia hoạt động theo ý mình.
Nhưng hình như người trong cái trại này có khả năng làm cho những con “Quái vật” chết mà không bị cứng kia ngoan ngoãn nghe lời.
Ngoan ngoãn nghe lời, còn đáng sợ hơn nhiều so với việc dùng bùa chú cưỡng chế.
Họ có thể trao đổi với những thi quái chết mà không cứng này sao?
“Đừng sợ, chỉ cần các người không có hành động mang tính công kích nào, hắn sẽ không tùy tiện tấn công khách… Huống chí có tôi ở đây, hắn không dám tới.” Cậu họ Long hời hợt an ủi chúng tôi.
Tôi cứ có cảm giác sự nhanh nhạy và trí tuệ của anh ta rất đáng ngạc nhiên, giống như có khả năng đọc suy nghĩ của người khác vậy, mỗi khi tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, anh ta đều mở miệng rất kịp thời.
Lúc gặp phải quỷ nước ở trên thuyền, Giang Lãnh thấy tôi sợ, vừa ra tay làm động tác thủ ấn đầu tiên để chuẩn bị bắt quỷ nước thì anh ta lập tức mở miệng ngăn cản.

Như vậy có thể chứng tỏ, anh ta không chỉ có thể nhìn thấy Giang Lãnh mà còn ngay lập tức cảm nhận được động tác của anh.
“Cậu họ Long.” Tôi nhẹ giọng hỏi: “Các anh có thể trao đổi với xác sống?”

“Xác sống?” Anh ta nhướng mi, lặng lẽ nhìn tôi rồi chậm rãi đáp lời: “Chúng tôi gọi họ như anh em.”
Tôi không hiểu tiếng Mèo nhưng hai chữ anh em này tôi có thể nghe hiểu.
Bọn họ thật sự làm bạn với xác chết?
Đại trưởng lão mặc một bộ quần áo màu đen đặc trưng của tộc người Miêu, đeo khăn trùm đầu.

Bên cạnh ông ta có một cô gái trẻ người Miêu, đeo trên người những món trang sức bằng bạc vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ, cặp sừng trên mũ cao vút, vừa kiêu ngạo lại lộng lẫy.
Cô gái người Miêu đỡ tay Đại trưởng lão, vô cùng cung kính.
Hai người đi tới trước cửa để đón chúng tôi.

Tôi hơi căng thẳng, anh tôi đã học được mấy câu chào hỏi tiếng Mèo và cách hành lễ của họ, tôi bắt chước anh tôi, khom người chào Đại trưởng lão.
Tiếng phổ thông của Đại trưởng lão mang nặng khẩu âm, nghe ra có chút mất sức.

Cũng may, Cậu họ Long ở một bên phiên dịch lại cho chúng tôi.
Sau khi ngồi xuống, cô gái trẻ người Miêu kia lập tức úp sấp lên lưng Cậu họ Long, nũng nịu, muốn gần gũi với anh ta.
Khóe miệng của anh trai tôi giật giật, quay đầu nói vào tai tôi: “Thấy chưa, người đàn ông có quyền thế, trời sinh đã thu hút người đẹp! Từng người từng người vội vàng dán lên người anh ta!”
Hình như cô gái người Miêu này đã nghe thấy những lời anh tôi nói, cô ấy khẽ cười nói: “Đây là chồng tương lai của tôi, đương nhiên tôi muốn thân thiết với anh ấy, anh ấy đã ra ngoài lâu lắm rồi.”
“Chậc, chậc…” Anh tôi không ngừng hâm mộ.
Trên mặt Cậu họ Long không hề có phản ứng gì, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Chị, châm trà.”
Tập tục của bọn họ khác với chúng tôi, lúc sắp đặt đám cưới thường thích nữ lớn nam nhỏ.

Địa vị của người phụ nữ trong Miêu tộc rất cao, hơn nữa họ sinh ra vốn đã quyến rũ mê người, anh dũng, tháo vát, giữa hai vợ chồng thường gọi nhau là anh, chị, em.
Vị “Chị” này của Cậu họ Long trời sinh đã rất xinh đẹp nhưng trong mắt không hề mang vẻ hồn nhiên ngây thơ của người con gái chốn thần tiên mà ngược lại, ánh mắt ngập tràn vẻ thông minh, sắc sảo của cô ấy khiến chúng tôi không dám tùy tiện trêu đùa.
Đại trưởng lão nhìn tôi chằm chằm một hồi rồi hỏi: “Cô chính là người đã phá vỡ sào huyệt của Vạn Quỷ phải không?”
Tôi gật đầu, do dự nói thêm một câu: “… Nói đúng ra thì, có lẽ là linh thai.”

Ông ấy khẽ vuốt cằm, giọng nói già mua mang theo chút ngưỡng mộ: “Có thể mang thai con của Thần, đây là một sự may mắn rất lớn… Có thể kể lại cặn kẽ chuyện giữa các người và nhà họ Tư Đồ cho chúng tôi nghe không?
Loại chuyện như vậy là nghề của anh trai tôi.

Tôi thành thật ngồi uống trà, nghe anh tôi và Đại trưởng lão nói chuyện với nhau.

Anh ấy kể lại chi tiết về mấy lần đối đầu giữa chúng tôi và người luyện thi, cố ý kể qua loa vể mấy chỗ lúc Giang Lãnh ra tay, không muốn để đối phương lợi tôi để ra tay với Giang Lãnh.
Trong lúc tôi vô tình liếc nhìn về phía đối diện, vị chị kia đang dính chặt vào lưng Cậu họ Long, đôi tay không thành thật, vuốt ve cánh tay của anh ta.
Nếu không phải chúng tôi ngồi ngay trước mặt thì tôi thấy có lẽ tay của cô ấy đã thò vào trong đũng quần Cậu họ Long rồi.
…Một cô vợ sắp cưới nóng bỏng như vậy, với tính cách âm trầm này của Cậu họ Long có chịu đựng nổi không nhỉ?
Hình như anh ta chẳng hề có phản ứng gì, mặc cho người chị kia trêu chọc, anh ta vẫn mang dáng vẻ vững như bàn thạch.
Khả năng làm chủ bản thân tốt thật.
Những người đàn ông thật sự có quyền thế, có thể làm nên chuyện lớn, có thể gánh vác trách nhiệm đều là những người tự khống chế bản thân rất tốt.
Họ sẽ không bị dục vọng nguyên thủy nhất hấp dẫn, trừ phi chính bản thân họ muốn bị nó dụ dỗ, nếu không, trong mắt họ, phụ nữ cũng chỉ là một đạo cụ mà thôi.
Phát hiện thấy ánh mắt của tôi, Cậu họ Long nhướng mi, u ám nhìn tôi, dọa tôi sợ đến mức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ bản thân không nhìn thấy gì cả!
Những lời của Đại trưởng lão rơi vào tai tôi: “Đại Thi Vương của chúng tôi là kết tinh tâm huyết của mười mấy đời người… Năm rộng tháng dài, khó tránh khỏi việc hấp thu quá nhiều nỗi hận thù và u uất.

Gần đây, hắn ngày càng trở nên hung bạo, ngay cả khi làm lễ cúng bái chúng tôi cũng không dám tới gần…”
“Tư Đồ Nam nói, nếu chúng tôi nói cho hắn ta nghe vể phương pháp bí mật của chúng tôi để luyện ra Thi Vương, hắn ta có thể tìm người tới giúp chúng tôi diệt trừ ác ý bên trong cơ thể Đại Thi Vương, để Đại Thi Vương trở nên ngoan ngoãn hơn… Mạng lưới tai mắt nhà hắn rất rộng và nhanh nhạy, chúng tôi cũng từng do dự…”
Tôi cảm thấy rất nôn nóng, không nhịn được mở miệng nói: “Đại trưởng lão, các ông không thể hợp tác với hắn.”.