Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 86: Đi dạo phố ở một nơi kỳ lạ



Giang Lãnh? "Anh, sao anh lại ở đây..."

Tôi nhất thời không phản ứng kịp, anh ta làm sao có thể xuất hiện ở nơi hoang sơ vắng vẻ như vậy? Sắc mặt của anh ta hiện rõ sự không vui, trâm giọng nói: "Bây giờ là mấy giờ rồi, sao em không ở trong nhà, chạy tới nơi hoang vãng này để làm gỉ, ta còn không thể đi theo em đến đây sao?"

"Chẳng...Chẳng lẽ anh ta vào phòng không thấy tôi nên mới đi theo đến đây sao? Anh ta trước giờ vốn không quan tâm đến việc tôi đi đâu mà."Được rồi, được rồi, tôi và Lan Lăng chỉ đi mua ít bùa chú, mua xong sẽ về ngay mà"

Anh trai tôi vội vàng nói đỡ.

"Nếu đã đến rồi thì cùng đi luôn nha, ôi em rế à, chắc là em chưa từng đi dạo phố với Lan Lăng nhà anh đúng không?"

Tôi nhìn anh tôi không nói nên lời, đáng lẽ anh không nên giúp em mới phải! Đây là nơi quái quỷ gì mà còn muốn dạo phố nữa? Nơi hoang vu, mồ mả, cỏ dại, bia mộ rỉ máu...

Anh coi đây là con đường tình yêu sao? "Mau đi đi, đi mua về còn ngủ sớm nữa"

Anh tôi thúc giục.

Tôi do dự nhìn Giang Lãnh, muốn nói với anh ấy rằng: Anh có muốn về nhà chờ tôi trước không? Cách nói chuyện này thật sự có chút hơi lạ...

"Đi thôi."

Giang Lãnh cau mày nói với tôi, ra hiệu cho tôi nhanh lên đi theo anh trai.

Tôi bước vào đường hầm xám xịt, như thể đang bước vào một đầm nước lạnh, các giác quan đột nhiên như bị tê liệt, cảm giác như vừa đi vào một vùng không gian khác.

Đây là con đường rất lạ, đường đi dưới chân nhỏ xíu, chỉ rộng bằng một viên gạch đá thôi, nên hai người không thể nào cùng đi bên cạnh nhau được.

"Lan Lăng, cẩn thận, đừng giẫm lên những chỗ không có viên gạch màu xanh nhé, nếu dẫm lên sẽ có chuyện chẳng lành đấy."

Anh trai vừa dặn dò tôi vừa lấy bật lửa và tiên giấy ra.

"Ở đây có ông thổ địa sao?"

Tôi tò mò hỏi.

Anh tôi bĩu môi nói: "Không phải, cái này đốt cho quy sai cản đường, phía trước sẽ có quỷ sai đòi thu phí."

Tôi đi theo anh trai mình về phía trước, Giang Lãnh lạnh lùng khoanh hai tay lại đi theo sau tôi, luồng khí lạnh như đao ấy khiến tôi sởn tóc gáy.

"Anh...

đang giận sao?"Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

Tôi không nhịn được thấp giọng hỏi.

Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Em là cô gái duy nhất dám để tôi một mình trong phòng chờ đợi em đó, bao nhiêu lần rồi hả Mộ Lan Lăng?"

Lúc đầu tôi cũng có chút hối lỗi, nhưng sau khi nghe những lời này của anh ta, trong lòng tôi có chút giận dỗi.

"Đúng vậy, có rất nhiều người phụ nữ đợi để được phục vụ Đế Quân đại nhân, người nào cũng vừa cho gọi là lập tức có mặt ngay, làm gì có ai dám để cho ngài đợi chứ, tôi xin lôi, nếu ngài không đủ kiên nhẫn để chờ thì vui lòng tìm người khác nhé."

Tôi lạnh lùng đáp, sau đó liên quay người bỏ đi.

"Mộ Lan Lăng!"

Anh ta hung hăng siết chặt vai tôi, sức mạnh như muốn bóp nát xương cốt của tôi, "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta chẳng có ai khác! Chẳng phải ngày nào cũng vậy, sau khi xong hết công việc ta lại đến tìm em, em còn muốn gì nữa chứ?"

Những lời anh ta nói ra chẳng khác nào tôi luôn tranh giành đế được ưu ái! "Anh có thể không đến mài! Không phải anh đã nói linh thai cần âm khí của anh mới phát triển được sao? Tôi đã cản trở bao nhiêu thời gian hưởng thụ của anh chứ? Sau khi đạt được mục đích, đứa nhỏ này được dùng làm mất trận, lúc đó anh muốn đến thì đến! Tốt hơn hết là đừng bao giờ đến nữa!"

Tôi giận dữ hét lên.

Não tôi có vấn đề hay sao đó, tự nhiên lại đi khiêu khích anh ta như vậy? Nói thật là tôi cũng sợ anh ta, trừ những lúc xấu hổ hay bộ não bị niêm vui khống chế, thì thường là tôi cũng có chút sợ anh ta.

Nhưng những cảm xúc tiêu cực tích tụ quá nhiều trong lòng, con người ta rất dễ bùng phát.

Sau khi mang thai, không chỉ cơ thể uể oải, buồn nôn mà tâm trạng cũng thay đổi rất nhiều.

Dễ nổi cáu, khó chịu, bi quan và không chịu được uất ức.

Lại còn mít ướt rất dễ khóc...

Mỗi khi cảm xúc tiêu cực, trái tim như bị bàn tay to bóp chặt, đến cả thở cũng bị gián đoạn.

Tôi từng xem tin tức nói một bà bầu cãi nhau với chồng, tức giận đến mức ngất xỉu, sùi bọt mép, lúc đó tôi cảm thấy như không thể tin được.

Bây giờ tôi đã được trải nghiệm điêu đó, tôi tin rằng điều này thật sự có thể xảy ra.

Cảm xúc của tôi đến đã nhanh mà đi còn nhanh hơn nữa.

Sau khi la hét xong, tôi bị đôi mắt đen và lạnh của anh ta nhìn chằm chằm, tôi liền cảm thấy kinh hãi.

Anh ta siết chặt vai tôi bằng đôi bàn tay to khỏe của mình, tôi cố gắng hết sức để giãy giụa và vô tình bước vào khoảng trống đen tối bên ngoài lớp gạch xanh.

Vào lúc đó, cơ thể tôi rung lên dữ dội, như thể tôi đã bước xuống một cái thang và đột ngột rơi tự do.

Giang Lãnh đưa tay kéo tôi trở lại, và nét mặt sắc lạnh gầm lên một tiếng: "Cút ngay!"

Cút? Anh ta...

đang quát tôi đấy à? Bị chồng quát mắng thật sự là một nỗi nhục lớn, như bị một cú tát mạnh vào mặt.

"..

Cút thì cút, anh buông tay ra!"

Tôi tức giận đến mức bật khóc, cố gắng lùi về phía sau, thật là đồ cặn bã! Anh dám hét lên bảo tôi cút sao? Là anh đã chiếm hết một nửa giường của tôi đấy! Giang Lãnh giữ tôi lại thật chặt, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, thì mới phát hiện ánh mất anh ta đang nhìn về phía dưới chân tôi.

Tôi nhìn xuống và chỉ thấy một vài ngón tay sưng tấy và trăng xóa chìm trong bóng tối.

"AI"

Tôi vội vàng đạp chân để tránh ra.

Giang Lãnh siết chặt eo tôi để cố định cơ thể tôi trong lòng anh, cau mày hét lên: "Không phải đã nói với em đừng giảm lên những chỗ khác ngoài gạch xanh sao!"

Lúc nãy, tôi...

tôi vì muốn thoát khỏi anh ta nên đã không để ý đến những khoảng tối dưới chân mình.

Đó là cái quái gì thế? Lúc nãy nó muốn bắt tôi sao? Giang Lãnh buông tay ra, sốt ruột nói với tôi: "Đi nhanh lên, chúng ta đừng tiếp tục tranh cãi ở đây nữa!"

Với thái độ như thế này của anh ta, tôi rất khó chịu, tôi cảm thấy uất ức và buồn bã, tôi rất muốn hét lại...

Nhưng mà, tôi sợ.

Tôi lau nước mắt và thận trọng đi về phía trước, anh trai tôi đã đi trước, chắc anh ấy cảm thấy có Giang Lãnh ở đây nên không cần quan tâm đến tôi nữa.

Phía trước xuất hiện hai con quỷ sai khoác áo đen, chúng cười trông rất xấu xí, đang ngăn anh trai lại để thu phi.

Anh tôi lấy tiền giấy ra đốt, nhưng bọn chúng vẫn còn lưỡng lự.

"Anh quỷ sai, anh có hơi tham lam quá không, bao nhiêu đây vẫn còn chưa đủ sao? Tôi không có mang theo nhiều tiền, lần sau gặp sẽ bù cho anh sau vậy."

Anh tôi cau mày.

"Ôi, các người có tổng cộng ba người, anh đốt ít như thế chỉ đủ cho một mình anh thôi, còn hai người kia phía sau thì...

"

Một quỷ sai ngẩng đầu lên chỉ vào tôi.

Giọng của hắn ta đột ngột dừng lại, sau đó đưa tay lên dụi mắt, đột nhiên run rẩy hét lên: "Đế Đế Đế Đế Quân đại nhân?"

Giang Lãnh mặt mày u ám, lửa giận trong mắt sắp bộc phát.

Tôi biết anh ấy giận tôi, nhưng hai con quy sai này đã không may mần và trở thành bia đỡ đạn...

Cả hai cùng quỳ lạy van xin đến mức những viên gạch xanh như muốn vỡ ra, chỉ mong câu xin anh rủ lòng thương xót.

"Đế Quân đại nhân, sao ngài lại xuất hiện ở đây chứ...

nếu ngài muốn đi chợ Tây sao lại phải đi qua con đường này?"

vẻ mặt của tên quỷ sai như sắp phun ra máu, loại quỷ sai chức vụ thấp bé như bọn chúng, có thể cả trăm năm cũng không gặp được lãnh đạo cao cấp như vậy, và hôm nay xem như chúng đã trúng độc đắc rồi."

Anh trai tôi run run đùi: "Anh quỷ sai, hai người phía sau có còn phải trả phí nữa không?"

"Không dám, không đám! Tiên của ngài chúng tôi sẽ hoàn lại, sẽ hoàn lại mà!"

Anh ta cầm tờ tiền do anh trai tôi đốt băng cả hai tay và đưa nó lên trêи đầu một cách kính trọng.

Anh trai tôi đang định lấy, tôi cau mày nói: "Thôi đi, anh trai, đưa cho họ đi, đây cũng là luật bất thành văn mà."

Tôi không muốn anh trai tôi lấy lại những tờ tiền giấy đó - chúng đã được đốt cho quy sai rồi, tôi lấy lại làm gì nữa? "Cảm ơn nữ chủ nhân! Cám ơn nữ chủ nhân!"

Tên quỷ sai nhanh chóng đổi đề tài:"Nữ chủ nhân à, sao người lại có thể đi trêи con đường hẹp như thế chứ, xin mời qua đây, mời qua đây ạ"

Hai tay anh ta khẽ vung lên trong khoảng không xám xịt, con đường phía trước dường như được nâng lên và biến thành một con đường trải đá xanh.

Anh trai tôi bước vào đầu tiên, anh ấy liếc nhìn Giang Lãnh và chế nhạo với giọng nói mà chúng tôi đều có thể nghe thấy: "...

chỉ số thông minh cảm xúc thấp đến mức không thể nhìn thấy được!"