Phong Liên và Bạch Vương không ai chịu nhường ai nên đã xảy ra trận chiến quyết liệt, cả hai kéo nhau xuống hồ rồi hoá thành thủy quái bắt đầu đánh nhau gây nên tiếng động lớn vang khắp khu lân cận.
Trong lúc Vân Kỳ đang định bỏ trốn thì đột nhiên có người xuất hiện nắm lấy tay cô, nhìn thấy là chàng trai lúc trước gặp ở nhà phú hộ Lâm. Vân Kỳ ngơ ngác hỏi.
- Là anh?
Chàng trai gật đầu một cái rồi ra hiệu cho cô giữ im lặng, sau đó cả hai cùng nhau bỏ chạy rời khỏi đó trước khi bị hai thủy thần kia phát hiện.
Chạy được một khoảng cách xa thì cả hai mới dừng lại, Vân Kỳ thở gấp gáp rồi hỏi.
- Sao anh lại ở đó? Chẳng phải mọi người đều đã bỏ chạy về làng mất rồi sao???
- Chính vì không thấy cậu nên dì Mai định quay lại tìm nhưng bị mọi người ngăn lại, tôi không muốn có thêm người vô tội mất mạng nên mới quay lại tìm!
Giọng nói chàng trai hơi khàn, vì vừa nãy lo chạy nên giờ đứng thở gấp. Nghe anh ta nói thế, Vân Kỳ cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhẹ giọng nói.
- Cảm ơn!
Tối hôm đó, Vân Kỳ vẫn tiếp tục cải trang thành nam để đến nhà phú hộ Lâm lần nữa để điều tra về vụ việc chị gái mình là Mộng Kỳ. Cô tin chắc rằng cây kim trong bọc để lâu ngày cũng lòi ra, dì Mai có nói ông bà phú hộ Lâm đã sai người đem chôn sống Mộng Kỳ, nhưng Vân Kỳ luôn có cảm giác như chị mình vẫn còn sống. Chỉ là không biết Mộng Kỳ rốt cuộc đang ở đâu, Vân Kỳ canh vào lúc nhà phú hộ Lâm tắt hết đèn đi ngủ rồi mới đột nhập vào trong.
Cánh cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Vân Kỳ không rành sơ đồ ở căn nhà này nên đành lần mò bừa. Cô nhìn thấy bên trong căn phòng rất tối, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào trong, nếu như cô thắp đèn sáng trong căn phòng sẽ bị họ phát hiện ra ngay.
Vân Kỳ nhìn thấy chiếc tủ gỗ liền nhanh chóng mở ra tìm kiếm xem có manh mối gì hay không, trong lúc cô đang loay hoay tìm tòi thì không biết rằng căn phòng cô đang đứng chính là căn phòng của con trai cả của ông bà phú hộ Lâm. Di ảnh thờ ở trên bàn lúc này dường như có sinh khí, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Kỳ đang đứng gần đó, đột nhiên cô cũng có cảm giác lạnh sống lưng nên quay lại nhìn xem là thứ gì.
Cô không nghe thấy động tĩnh gì nên tiếp tục tìm kiếm chỗ khác, lần này di ảnh trên bàn rơi xuống đất gây ra tiếng động doạ Vân Kỳ giật mình suýt chút hét lên.
- A.....
Vân Kỳ nhanh tay bịt miệng lại, sau khi xác nhận không có ai thì đi đến bàn để nhặt chiếc di ảnh kia lên.
- Hết hồn, doạ sợ ta rồi!
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy khuôn mặt người trong di ảnh thì bất ngờ, trượt tay làm rơi di ảnh xuống đất. Trong đầu cô thầm nghĩ.
- L...là anh ta???
Người trong di ảnh rất giống với người đã cứu cô trong giấc mơ kia, chiếc áo tấc màu trắng cùng với khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người khác phải suýt xoa khen ngợi vẻ đẹp này.
- Lâm Mạnh Phong? Anh ta chính là Lâm Mạnh Phong sao???
Nhìn dòng chữ trên di ảnh, Vân Kỳ không tin được rằng bản thân lại mơ thấy anh ta, thậm chí còn được anh ta cứu thoát khỏi giấc mơ kì dị kia. Càng nghĩ Vân Kỳ lại càng không thể hiểu được tại sao anh ta lại xuất hiện trong giấc mơ của mình, cô cũng không có ấn tượng gì với anh ta về lúc nhỏ.
Bầu không khí trong căn phòng lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, Vân Kỳ lục lọi tìm khắp căn phòng vẫn không tìm được chút manh mối nên quay người rời khỏi đây.