Cô Dâu Của Thủy Thần

Chương 17: Tránh vỏ dưa



Dì Mai ở trong phòng nghe tiếng động nên đi ra kiểm tra xem, bà vừa mở cửa phòng liền thu hút sự chú ý của con quỷ kia, nó nhe hàm răng trắng bóng thích thú rồi nhanh chóng di chuyển về phía đó.

Vân Kỳ ở bên trong không nghe thấy tiếng cào cửa nữa, cô nhìn qua khe cửa thấy con quỷ đó đang chạy về phía dì Mai. Vì lo lắng cho dì nên cô mở cửa ra để nhắc nhở dì.

- Dì Mai, cẩn thận!

Vừa dứt lời, con quỷ kia đã đứng trước mặt dì Mai, nó đưa tay nắm chặt tóc của bà mà khoái chí nói.

- Khà khà, làn da này cũng đẹp, ta cũng rất thích nó!

Vừa dứt lời, con quỷ bị Vân Kỳ cầm chiếc ghế gỗ trên tay đập mạnh một cái ngã xuống đất. Dì Mai lúc này mới hoàn hồn lại vội kéo Vân Kỳ chạy ra ngoài để cầu cứu sự giúp đỡ từ người khác.

- Vân Kỳ, mau chạy!

Cả hai bỏ chạy một mạch ra khỏi nhà, con quỷ lúc này đã nổi giận, hình dạng nó lúc này đã trở nên bẹo hình bẹo dạng đáng sợ hơn gấp bội phần.

- Grừừ.....các ngươi dám....

Đang chạy thì dì Mai bị vấp chân nên ngã xuống đất, Vân Kỳ thấy vậy vội dìu bà đứng lên. Biết không thể thoát khỏi càng không muốn Vân Kỳ bị liên lụy nên dì Mai hối thúc.

- Con mau chạy trước đi, mặc kệ dì!

Vân Kỳ sợ hãi rơi nước mắt mà nói.

- K... không đâu, con không muốn....hiccc....

Con quỷ ở đằng sau nhìn thấy hai người đang ở ngay trước mắt thì không khỏi vui mừng, dì Mai hết cách đành nói.



- Sẽ không sao đâu, con mau chạy đi tìm người đến cứu! Dì sẽ tìm cách để đối phó với nó.

Bà xua tay đẩy Vân Kỳ ra hiệu mau đi, Vân Kỳ nghe theo lời dì Mai nói nên vội vàng chạy đi tìm người. Cô chạy rất lâu, không biết bản thân rốt cuộc đã đi đâu, đến khi dừng lại thì thấy phía xa xa có một hang động lớn ở ngay phía trước.

Cơn gió thổi mạnh khiến những tán lá cây vang lên tiếng xào xạc, xung quanh đều vọng lại tiếng cười ghê rợn, tiếng khóc thê lương và tiếng gầm gừ đáng sợ.

Vân Kỳ lúc này trở nên hoảng loạn thật rồi, cô biết mình không còn đường lui nữa, nhưng ở trong hang động kia liệu cô có thể sống sót trở về hay không??? Dù sao cô vẫn nên đánh cược một ván, xem như thử vận may của mình.

Thế là Vân Kỳ đánh liều chạy nhanh vào trong hang động không ngoảnh mặt lại, ở bên ngoài vẫn vang lên tiếng động kia càng lúc càng lớn hơn. Bên trong hang động tối mù nên Vân Kỳ vô tình bị vấp cục đá ngã xuống đất rõ đau.

- Ui da.....

Thứ ở bên ngoài nhanh chóng kéo đến cửa hang, miệng nhe nanh vuốt thích thú khi phát hiện ra được con mồi.

- Kakaka.... tìm thấy rồi!

Bên trong hang động lúc này dường như có thứ gì đó, tiếng động lớn gây rung chuyển cả hang động. Hai con mắt màu xanh dương phát sáng xuất hiện trong u tối, rất nhanh nó đã trườn ra khỏi hang động, Vân Kỳ vội vàng nấp vào một góc để tránh bị cuốn đi.

- C...cái gì thế này???

Tiếng hét của con quái vật đó vang lên khắp nơi, đến khi dừng lại thì Vân Kỳ không còn nhìn thấy bóng dáng những thứ vừa nãy nữa. Con quái vật nhanh chóng biến thành hình người, trên người mặc bộ đồ lam vải lụa màu xanh dương, bên ngoài là chiếc áo khoác lông màu trắng sang trọng.

Dáng người cao ráo, cơ bắp săn chắc, khuôn mặt đẹp trai nhất là đôi mắt hồ ly đào hoa mê hoặc lòng người kia. Mái tóc dài lãng tử màu trắng hơi ngả màu xanh dương, làn da trắng hơi xanh xao nhưng lại đẹp trai không kém gì Bạch Vương và Phong Liên kia.