Hôm nay tất cả đối với Đồng Lôi mà nói cũng thật là quỷ dị, mặc kệ là thái độ của Lục Tử Hiên đối với cô vào buổi sáng hay là ánh mắt của đồng nghiệp trong phòng làm việc nhìn cô.
Thời gian một ngày sẽ qua rất nhanh.
Đồng Lôi vừa thu thập đồ đạc xong, liền bị một màn trước mắt hù dọa, sắc mặt của tiểu Vi và Hoan Hoan không tốt nhìn cô chằm chằm.
"Lôi Lôi, chúng tớ tìm cậu có chút chuyện?" Trong giọng nói có chút nặng nề, Đồng Lôi nghe có chút lo lắng.
Cô gật đầu một cái, ngồi trong quán cà phê ở cao ốc khác.
Bởi vì là lúc tan tầm, người trong quán cà phê thật đúng là không ít, Đồng Lôi không biết, nhưng họ thỉnh thoảng quăng ánh mắt tới khiến cho cô rất không thoải mái.
Nhân viên phục vụ đã bưng cà phê lên, Đồng Lôi nhấp một ngụm, bây giờ tâm tình của cô rất khẩn trương, thử hỏi: "Các cậu tìm tớ có chuyện gì không?"
"Có chuyện gì? Cậu không cảm thấy cậu nên giải thích cái gì sao?" Tiểu Vi lập tức xù lông, vỗ bàn một cái, tức giận trừng mắt nhìn cô, làm hại tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía họ.
Giải thích? Cái từ này khiến trong lòng Đồng Lôi run lên, cà phê trong ly thiếu chút nữa vẩy ra ngoài.
"Nói, cậu khi nào lại câu được người soái ca như vậy?" Hoan Hoan mở miệng uy hiếp.
Vừa rồi không có vẩy cà phê ra, nhưng bây giờ thì phun hết ra ngoài, phun toàn bộ lên mặt tiểu Vi, Đồng Lôi cuống quít cầm khăn giấy lên lau cho cô: "Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý." Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra họ còn chưa phát hiện thân phận của cô?
Tiểu Vi không cảm kích chút nào cầm lấy khăn giấy trên tay cô, lau trên mặt trên quần áo: "Tớ nói cậu cũng không cần đối xử với tớ như thế, không phải là muốn mời cậu dạy cho bí quyết quen trai đẹp sao?"
"Bí quyết!" Tình cảnh hai người này thần bí như vậy là vì chuyện này.
Hoan Hoan vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là muốn vượt lên trước một bước, cho nên mới hẹn cậu ra ngoài"
"Hoá ra là như vậy, tớ còn tưởng rằng các cậu muốn hỏi quan hệ giữa tớ và Lục Tử Hiên, nếu như đã bị các cậu biết, vậy coi như không xong. . . . . ."
Tiểu Vi dừng động tác trong tay lại, cau mày: "Cậu vừa nói gì?"
"Không có gì?" Cúi đầu khuấy cà phê trong ly, chợt, một chiếc xe thể thao nổi bật dừng ở ven đường, Đồng Lôi không có một khắc nào cảm thấy Lục Tử Hiên đẹp trai như vậy, bật người lên: "Tớ đi trước, bái bai."
"Này!" Mặc cho bọn họ ở phía sau hô to cũng không để ý.
"Phù ——" Vỗ vỗ ngực buông lỏng, mặt Lục Tử Hiên tà mị ngồi ở trong xe nhìn cô.
"Xem ra họ chưa biết thân phận của em?" Xe vèo một tiếng bay ra ngoài.
Đồng Lôi căn bản không trả lời, bởi vì cô cũng không biết trả lời thế nào?
Lục Tử Hiên cư nhiên không tức giận, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước: "Em đang sợ, sợ mất đi ý nghĩa của cuộc sống?"
Lần này, Đồng Lôi quay đầu, cô không biết người như anh cũng có thể nói ra những lời như vậy, gò má của anh dưới trời chiều dát lên một tầng chói lọi, cô nhìn thấy thật đẹp.
"Có phải nhìn tôi cảm thấy rất đẹp hay không?" Âm thanh hài hước vang lên, lúc này Đồng Lôi mới phát giác được mình cư nhiên nhìn anh đến nhập thần, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài xe.
"Tại sao trước kia không phát hiện ra anh rất tự kỷ, còn nữa anh làm sao biết tôi sợ? Tôi có cái gì phải sợ, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi?" Tức giận mở miệng, người đàn ông này thật là quá tự kỷ, tự cho là rất hiểu phụ nữ.
"Được, tôi không biết được chưa?" Lục Tử Hiên không biết, thời điểm anh nói câu nói này rất là cưng chiều.
Xe dừng trước cổng một nhà hàng sang trọng, Đồng Lôi quay mặt sang, con ngươi đen lấy kinh ngạc nhìn Lục Tử Hiên, lóe ra vẻ nghi hoặc.
"Chúng ta tới đây làm gì?" Chỉ chỉ phòng ăn trước mặt, ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt của Lục Tử Hiên.
Khóe miệng Lục Tử Hiên nhếch lên, nhẹ nhàng quét qua trên mũi cô, có chút vui vẻ nói: "Tới phòng ăn còn có thể làm gì? Đương nhiên là tới dùng cơm rồi?"
Bị anh quét qua như vậy, Đồng Lôi cũng có chút ngượng ngùng, chợt nhớ tới tình cảnh trước kia cùng bọn tiểu Vi ăn đồ nướng ở đầu đường, trong miệng dâng lên một hồi nước miếng, đã lâu chưa ăn rồi.
"Tôi dẫn anh đi một chỗ có được hay không?" Khóe miệng Đồng Lôi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, coi như Lục Tử Hiên muốn không đồng ý cũng không được, bởi vì đây là thời điểm vui vẻ nhất của cô mà anh từng gặp qua.
Lần nữa khởi động xe.
Dưới sự chỉ dẫn của Đồng Lôi, bọn họ đi tới một cửa hàng bách hóa bình dân, loại địa phương này xưa nay Lục Tử Hiên chưa từng tới bao giờ, anh cũng không biết tới những chỗ này.
Loại bách hóa bình thường này căn bản không có bãi đậu xe, Lục Tử Hiên chỉ có thể dừng xe ở ven đường, xe mới vừa tắt máy, Đồng Lôi liền nhảy xuống xe.
Lục Tử Hiên một tay cắm túi quần, một tay bị cô lôi kéo, có chút không muốn: "Chúng ta ăn cơm tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ nơi này có đồ ăn sao?" Nhưng nhìn vào đều là quần áo giá rẻ.
Đồng Lôi không trả lời, chỉ là ra sức đi, trong một cửa tiệm chọn một bộ quần áo để cho anh thay.
"Thay quần áo làm gì? Còn em nữa, quen với nơi này lắm sao?" Nhìn dáng vẻ cô quen cửa quen nẻo cũng biết cô rất quen thuộc đối với nơi này, nhìn quần áo trên tay có chút chần chừ, anh chưa bao giờ mặc qua quần áo rẻ như vậy, thật không biết trong đầu cô muốn gì.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau vào đây?" Đẩy anh tiến vào phòng thử quần áo, mình thì tùy tiện xem một chút những quần áo khác.
"Oa, rất đẹp trai. . . . . ." Không biết người nào hô một tiếng, Đồng Lôi mới phát hiện Lục Tử Hiên đã đổi xong quần áo, không ngờ anh không mặc âu phục, mặc quần áo bình thường cũng thật đẹp mắt.
Tiến lên lật cổ áo cho anh, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, mới đưa chi phiếu cho nhân viên phục vụ: "Tiểu thư, lấy bộ này, quần áo thay ra phiền cô gói lại."
"Tiên sinh, phu nhân, các người thật ân ái!" Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Đồng Lôi lập tức mắc cở đỏ bừng mặt, sắc mặt Lục Tử Hiên vốn rất tối nhưng bởi vì những lời này, tâm tình thật tốt.
Bên trong xe.
"Vừa rồi bọn họ nói chúng ta rất ân ái đấy!" Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa mỉm cười nói.
"Cái gì?" Đồng Lôi sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn anh, cô mới vừa thất thần căn bản không có nghe rõ anh đang nói cái gì, nếu không nhất định sẽ hù chết cô.
Lục Tử Hiên không vui hừ lạnh một tiếng, rất không hài lòng coi thường cô: "Tôi hỏi còn bao lâu nữa?"
"Cũng nhanh thôi!" Đồng Lôi chỉ chỉ phía trước, hiển nhiên cô không phát hiện người khác không vui.