Bên trong biệt thự trước cửa sổ sát đất, một người đàn ông mặc áo choàng tắm rộng lớn đứng ở đó một tay cắm ở trong túi áo choàng tắm, một tay bưng ly rượu, yên lặng nhìn hoa văn chạm trổ ở cửa chính.
Rõ ràng người phụ nữa kia cả đêm cũng không có trở về.
"Tử Hiên, anh đang nghĩ gì vậy?"
Một thanh âm dịu dàng ngọt ngào đột nhiên từ phía sau truyền đến, một người phụ nữ chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng, cánh tay mảnh khảnh vòng thật chặt ở thắt lưng người đàn ông.
Người đàn ông cũng không nói gì, con ngươi đen nhánh đón ánh mặt trời. Vì vậy người phụ nữ càng thêm to gan tựa đầu dán thật chặt vào phần lưng của anh, hai tay còn không quên vuốt ve lên xuống.
"Kim Tư Hàm..."
Người đàn ông dịu dàng kéo cánh tay người phụ nữ đang vòng ở bên hông mình ra, xoay người lại.
"Em đang đùa với lửa đấy, biết không?"
"Tử Hiên...."
Người phụ nữ mừng rỡ ngước mắt, cô ta biết Tử Hiên vẫn còn ưa thích mình, đêm đó chỉ là tâm tình không tốt mới có thể thô bạo như vậy.
"Tử Hiên, anh yêu em có đúng hay không?"
"Thế nào?"
Người đàn ông kề sát bên tai của cô ta, phun khí nóng, bàn tay không có quy củ vuốt ve xuôi ngược.
" Vậy anh liền chứng minh cho em xem, có được hay không?"
Đôi môi khẽ nhếch lên, người đàn ông nín thở một chút, ôm lấy cô ta, sau đó thả trên giường lớn.
Tay người phụ nữ nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực người đàn ông, hơi thở thơm như hoa lan,
"Anh vẫn còn muốn sao?"
Vừa mới nói xong, thân thể cường tráng của người đàn ông liền đè ép xuống, có người đàn ông nào muốn nghe một người phụ nữ hỏi mình có được hay không, nhất là loại người vừa anh tuấn lại thành đạt nhiều tiền giống như anh.
Phụ nữ nào nắm được điểm này thì đàn ông sẽ vĩnh viễn lựa chọn mình, dù cho đó chỉ là sự đòi hỏi thân xác, suy cho cùng nhằm vào đàn ông chính là tốt nhất.
"Vậy anh sẽ để cho em nhìn một chút."
Ngay lúc anh vận sức chờ phát động thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên chói tai.
Lục Tử Hiên không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, thật vất vả mới có hứng thú, cứ như vậy miễn cưỡng bị cắt ngang.
"A lô!"
Giọng nói khá lầ khó chịu, đây chính là kết quả của dục vọng chưa được thỏa mãn.
"Tử Hiên à, hôm nay về nhà nhé."
Điện thoại vừa mới nối được, nơi đó liền truyền đến một thanh âm dịu dàng, Lục Tử Hiên vừa nghe đã biết là ai?
Nhíu mày một cái.
"Mẹ —— "
"Hôm nay anh trai con trở về, muốn con mang theo Lôi Lôi về thăm nhà một chút, nhân tiện cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, con cũng đã rất lâu rồi chưa có trở về nhà..."
Lôi Lôi? Gọi thật thân thiết vậy sao? Người phụ nữ này thật đúng là lợi hại nha, nhanh như vậy đã thu phục được người của Lục gia, xem ra mình vẫn còn xem thường cô ta.
Vô tình khép lại điện thoại di động, vẻ mặt lạnh như băng, tròng mắt lộ ra ánh sáng đáng sợ, không đếm xỉa đến người phụ nữ trên giường, trực tiếp ngồi dậy đi vào phòng tắm, người phụ nữ nhặt lên quần áo tối hôm qua đã bị người đàn ông ném trên mặt đất, cắn cắn môi đỏ mọng mới chịu mặc vào rời đi.
Hôm nay có lẽ là một ngày tốt lành, ít nhất là đối với Lục gia mà nói. Bởi vì hai đứa con trai đều đã trở lại.
Lục Minh Hạo, con trai cả của tập đoàn Lục thị, là người nhã nhặn, cùng Lục Tử Hiên công tửăn chơi hình tượng là không giống nhau. Anh vẫn là hoàng tử ở trong lòng của phụ nữ, quan trọng và bất khả xâm phạm, cũng coi là công tử có tiền, chưa từng có bất kỳ tin đồn nào.
Trong sân biệt thự truyền đến một hồi âm thanh của xe hơi, ngoài dự đoán chính là hai bóng dáng to lớn đồng thời xuất hiện dưới ánh mặt trời.
"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia **sớm."
**sớm: ở đây là lời chào lúc gặp mặt nhau vào buổi sáng[IMG]
"Mẹ Ngô sớm."
***Thiên Yết: Thật ra ta không biết nên gọi người này như thế nào vì từ đầu đến cuối truyện cũng không thấy nói rõ bà áy làm việc gì trong Lục gia. Có vẻ như là tâm phúc của Lục phu nhân chỉ thấy được gọi là "Ngô mụ" nên ta đành để là "Mẹ Ngô" cho thân thiết [IMG]
Lục Minh Hạo rất lễ phép lên tiếng chào hỏi, Lục Tử Hiên thì lại không đếm xỉa đến sự tồn tại của người bên cạnh, sãi bước đi đến cửa chính.
Đoán chừng là nghe được âm thanh xe hơi, **chủ mẫu Lục gia đã rất hưng phấn từ trên lầu đi xuống.
**chủ mẫu : ở đây nói đến Lục phu nhân là bà chủ của gia đình họ Lục.
"Các con đã ăn sáng chưa? Để mẹ kêu chị Quế làm cho các con, hôm nay cũng không cần đến công ty, giành thời gian ở nhà với mẹ."
Hiếm khi có được hai đứa con trai đều trở lại, Lý Cẩm đương nhiên vô cùng vui vẻ.
"Con không đói bụng."
Lục Tử Hiên chỉ thản nhiên bỏ lại một câu.
"Ah, tại sao Lôi Lôi không có tới đây cùng con?"
Lý Cẩm tò mò, Lục Tử Hiên là tới đây một mình, vẫn còn nhìn phía sau anh một chút, xác định mình không có nhìn lầm.
Lục Tử Hiên chán ghét nhăn mặt nhíu mày.
"Mẹ ——, hôm nay anh trai trở về, chúng ta có thể hay không nói đến cô ấy?"
Sau đó đi thẳng lên lầu cũng không quay đầu lại.
Lý Cẩm nhìn anh như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Đứa nhỏ này, đoán chừng vẫn còn đang giận dỗi đây?"
"Mẹ, đoán chừng là nó còn chưa có thể chấp nhận thì phải, nó giống như người đàn ông độc thân quý báu, đột nhiên liền biến thành người đàn ông đã kết hôn, dĩ nhiên cần thời gian để thích ứng chứ? Mẹ ơi, nó không ăn sáng, con trai của mẹ cũng bị bỏ đói, sao không thấy mẹ quan tâm lo lắng cho con vậy?"
Vẫn đang trầm mặc Lục Minh Hạo đột nhiên mở miệng, chọc cho Lý Cẩm cười không ngừng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
*****
Bên trong gian phòng, Lục Tử Hiên tà mị dựa vào ghế sa lon bằng da thật, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng kẹp ly rượu, vắt chéo hai chân, **ngũ quan rõ ràng hết sức không vui.
**ngũ quan: gồm có mắt, mũi, miệng, tai, lưỡi.
"Tử Hiên..."
Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé mở, vầng trán nhẹ nhàng nhíu lên, anh ta chính làngười vừa mới đi vào Lục Minh Hạo.
Nhẹ nhàng để ly rượu xuống, ngước mắt.
"Em không nên như vậy!"
Lục Tử Hiên hơi sửng sờ, ngay sau đó cười ha ha,
"Rốt cuộc là anh muốn nói điều gì?"
Ngửa đầu uống một hớp hết ly rượu, gương mặt thờ ơ như không.
"Anh biết rằng một cuộc hôn nhân như vậy, không phải những gì em muốn, nhưng nó đã như vậy, em còn muốn thế nào? Em cũng biết điều ông cụ đã quyết định, dù cho cha mẹ không đồng ý cũng không cách nào phản đối."
Một tia giảo hoạt thoáng qua trong con mắt của Lục Tử Hiên, anh rầu rĩ mở miệng:
"Em thật sự không biết, ông cụ đang suy nghĩ gì, lại có thể cứ như vậy đem hôn nhân của em quấy quá cho xong chuyện, nhưng mà nếu ông hi vọng như vậy thì em sẽ cho ông vui mừng."
"Em cũng không nên làm càn, có lẽ người phụ nữ kia có cái gì đặc biệt, có lẽ em cưới cô ấy cũng không phải là chuyện gì xấu."
Lục Tử Hiên cong môi, thuận tay ném cho anh ấy một tờ báo,
"Chẳng qua là vì tiền, lại là người phụ nữ vô cùng làm bộ, nào có cái gì đặc biệt?"
Lục Minh Hạo tò mò nhận lấy tờ báo, đây là một tờ báo thương mại, trang bìa chính là hình đám cưới bọn họ, người phụ nữ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, chính là vẻ mặt có chút xấu hổ, anh thấy rằng khá tốt, ghê tởm chỗ nào?
"Anh thấy rằng khá tốt."
Lục Minh Hạo nói ra ý nghĩ trong lòng, sau đó nhìn cẩn thận lần nữa, anh cứ cảm thấy rằng cô dâu có chút quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào.
Lục Tử Hiên lắc đầu, lại rót một ly rượu lần nữa ——