"Đây là thư từ chức của tôi." Lục Minh Hạo đặt một lá thư trên bàn làm việc của quản lý nhân sự.
"Tại sao?" Quản lý nhân sự nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh: "Giám đốc Lục không phải đang làm rất tốt sao, sao lại từ chức? Chẳng lẽ chúng tôi làm cái gì không được tốt, với lại chủ tịch cũng sẽ không đồng ý?"
"Không phải, tôi có lý do của tôi, hi vọng anh có thể chuyển lời đến chủ tịch, cám ơn ông ấy trong khoảng thời gian này đã chiếu cố tôi. " Lục Minh Hạo quyết tâm phải đi, nhưng nguyên nhân trong đó hiện tại anh không thể nói.
"Đơn xin từ chức tôi cứ để đó, nhưng tôi hi vọng giám đốc Lục có thể suy tính lại một chút." Quản lý nhân sự đặt đơn xin từ chức của Lục Minh Hạo trong ngăn kéo, ý bảo anh có thể suy nghĩ lại.
"Không cần đâu." Nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó đẩy cửa phòng nhân sự đi ra ngoài.
Nhìn quanh bốn phía, trong lòng không khỏi phiền muộn, về sau có lẽ sẽ không trở lại nơi này.
Lúc này, Đồng Lôi cũng nhìn thấy anh từ phòng nhân sự ra ngoài, biết anh vì chuyện gì, nhẹ nhàng cười một tiếng, điều này chứng tỏ mình cũng phải quyết định nhanh lên một chút rồi.
"Anh hai mới vừa nộp đơn xin từ chức sao?" Trong phòng uống nước, vẻ mặt Đồng Lôi nhàn nhạt nói, có trời mới biết cô khó chịu biết bao nhiêu, mặc dù đang nói chuyện của người khác, thế nhưng mình cũng phải trải qua.
Lục Minh Hạo nhìn con ngươi tối sầm lại của cô, tự nhiên biết cô đang suy nghĩ gì? Chỉ là trong suy nghĩ của cô có bóng dáng của mình sao? Ngay sau đó thầm cười nhạo, làm sao có thể?
"Đừng đau lòng, nếu như em thật sự nghỉ việc, cùng lắm thì nói Tử Hiên an bài cho em một vị trí, mới kết hôn nên chung sống nhiều hơn." Thanh âm trêu chọc vang lên ở bên tai.
Quả nhiên, Đồng Lôi sửng sốt một chút, rồi sau đó lập tức đỏ mặt: "Anh hai không nên nói bậy, quan hệ của chúng em nào có tốt như vậy." Ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, bây giờ cô không dám hi vọng, cho dù người kia đã nói qua những lời đó.
Lục Minh Hạo biết mình nói lời không nên nói rồi, chân mày nhíu chặt, trầm giọng nói: "Tốt lắm, không cần đục nước béo cò, làm việc cho tốt, dù sao bây giờ anh vẫn còn là cấp trên của em đấy?"
"Vâng!" Nhanh chóng đứng thẳng người, cười một tiếng với anh, mới ra khỏi phòng uống nước, nhưng cô không chú ý tới một đôi mắt ảm đạm phía sau lưng.
Khi Lục Tử Hiên tới, Đồng Lôi vừa nộp xong thư từ chức, tâm tình vô cùng xuống thấp, mặc kệ ai nói cái gì đều không hứng thú nổi, mềm oặt nằm ở trên bàn làm việc.
Nhân viên ở đại sảnh là thực tập sinh mới tới, căn bản không biết Lục Tử Hiên, chẳng qua cảm thấy anh rất tuấn tú, giương mắt nhìn anh, cái gì đều không nói được.
Lục Tử Hiên chán ghét nhíu nhíu mày, anh tới nơi này là tìm người, cũng không phải để cô gái này lộ vẻ háo sắc, không đợi cô nói chuyện, một mình xoay người đi vào bên trong công ty, một công ty nhỏ như vậy, tìm người không phải đơn giản sao.
Sự xuất hiện của anh lập tức đưa tới ánh mắt kinh ngạc của các cô gái, loại đàn ông này chỉ được thấy ở trên tạp chí, ở trong cuộc sống hiện thực hình như càng có thêm sức quyến rũ.
Đồng Lôi bĩu môi, không biết gả cho anh là phúc hay là họa?
"Sao anh biết nơi này mà tới?" Buổi sáng không phải bọn họ mới vừa gặp sao, cho dù có chuyện gì, anh cũng có thể gọi điện thoại, không cần tự mình đến nơi này?
Gương mặt xinh đẹp mơ hồ lóe ra nghi ngờ.
Mắt Lục Tử Hiên khẽ híp một cái, sau đó môi mỏng khẽ nâng lên, cô gái này thật đúng là không biết điều, cứ như vậy không hy vọng mình tới nơi này, tay phải chậm rãi nâng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua gò má của cô.
"Sao anh không thể tới nơi này chứ?" Ngón tay cố ý làm như vô tình xẹt qua đôi môi màu hồng của cô mà vuốt ve, mắt chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Thân thể hơi run rẩy, giống như dòng điện chạy qua, nhìn ánh mắt hâm mộ xung quanh, nếu như dưới đất có lỗ, khẳng định cô đã ngượng ngùng chui vào, trừng mắt liếc anh một cái, anh rốt cuộc đang làm gì, nhiều người nhìn như vậy?
"Có nhiều người như vậy?" Gương mặt Đồng Lôi nóng lên, nhỏ giọng nói một câu, thấy anh không có khuynh hướng dừng lại, nói tiếp: "Anh không nghe em nói sao, nơi này là công ty." Vẫn nhỏ giọng như cũ, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như làm sai bị người ta bắt.
"Nhưng, em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh. . . . . ." Lục Tử Hiên cười đến nghẹn, đã sớm biết da mặt cô gái này rất tốt, nhưng một khi sờ vào vẫn cảm thấy không buông tay được.
"Này, chúng ta đi ra ngoài nói. . . . . ." Tùy ý kéo ngón tay của anh vẫn còn ở trên mặt mình xuống, xoay người đi ra ngoài cửa.
Bị cô lôi kéo, tâm tình Lục Tử Hiên vô cùng vui vẻ, cầm ngược tay nhỏ bé đang kéo mình, nắm thật chặt, trong lòng cảm thán, thật muốn cứ nắm như vậy cả đời.
Ở cửa cầu thang không có người, liền hất tay anh đang nắm tay của mình: "Lục Tử Hiên, anh rốt cuộc muốn thế nào, nói đi?" Hôm nay cô bởi vì chuyện từ chức nên tâm tình vốn không tốt, nhưng người khác cứ cố tình vào lúc này đụng vào trên họng súng.
Hiển nhiên, Lục Tử Hiên bị chuyển biến nhanh chóng này của cô dọa sợ hết hồn, con ngươi ngớ ngẩn, nhìn sắc mặt cô không tốt, môi mỏng nhẹ nhàng khạc ra mấy chữ: "Em tức giận sao?"
Bây giờ anh lại sợ cô tức giận, chân mày rối rắm nhíu thật chặt, thấy sắc mặt cô vẫn không có một tia thay đổi, nói tiếp: "Anh. . . . . . Không biết, vừa rồi. . . . . ." Dáng vẻ cúi đầu luống cuống tựa như một đứa bé phạm lỗi.
"Anh có biết hôm nay em mới vừa từ chức hay không, tâm tình vốn không được tốt, nhưng anh. . . . . ." Thật ra thì Đồng Lôi rất muốn cười , Lục Tử Hiên luôn cao cao tại thượng, lúc nào thì bộ dạng như một đứa bé cúi đầu nhận lỗi vậy.
"Anh. . . . . ." Thật không biết? Lục Tử Hiên rất muốn nói, nhưng khi nhìn bộ dạng của cô thì nói không ra lời, nhưng tâm tình lại tốt hơn nhiều, cô từ chức, chính là về sau cũng không cần đi làm, sẽ có nhiều thời gian nhìn thấy cô hơn.
"Tốt lắm, không có gì, nói đi, tìm em có chuyện gì?" Nhịn cười, nhưng bả vai không ngừng lay động, gương mặt còn đặc biệt hồng cũng tiết lộ tâm tình của cô lúc này.
Chẳng biết tại sao, gặp được anh, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Âm thanh của Đồng Lôi đột nhiên vang lên, lúc này Lục Tử Hiên mới ý thức được hôm nay anh còn có chuyện phải làm?