Đường Mạn Đình cứng đờ người, cô ta không thể tin được Đường Thiên Tuyết vậy mà dám đánh mình, cô ta trợn trừng mắt nhìn cô.
"Cô dám…"
Đường Mạn Đình còn chưa nói hết câu thì lại bị ăn thêm một cái tát vào một bên má còn lại.
Lần này Đường Mạn Đình bị ngã bật ra sau.
Đường Mạn Đình bị ăn hai cái tát đau điếng, hai bên má như có lửa đốt, vừa nóng lại vừa rát.
Cô ta như phát điên liền gào thét.
"Đường Thiên Tuyết, cô dựa vào đâu mà đánh tôi."
"Mới bị đánh có hai cái đã không chịu được hay sao mà hét lớn thế?"
Một giọng nói trầm đặc của đàn ông vang lên ở phía sau Đường Thiên Tuyết.
Đường Mạn Đình mắt mở lớn vô cùng sửng sốt, đến miệng cũng không khép lại được.
"Tô Dĩ Thần? Anh… anh không phải là tên tàn phế hay sao? Sao bây giờ… làm sao có thể?"
Đường Mạn Đình lẩm bẩm một mình, cô ta bị quay cuồng trong kinh ngạc đến không biết sự việc hiện tại là thật hay mơ nữa.
Đường Thiên Tuyết thì dám đánh cô ta, Tô Dĩ Thần lại có thể đi được, không những vậy, thân thể của anh còn cường tráng khỏe mạnh không hề giống như lời đồn đoán.
Cô ta bỗng dưng cười như điên dại "Mơ… chắc chắn là mình đang mơ rồi, ha ha ha."
Tô Dĩ Thần nhìn thấy cảnh này thật chướng mắt liền phất tay ra hiệu cho người tới.
Đường Mạn Đình bất chợt lên cơn hoảng loạn khi bị một đám người tiến tới vây quanh cô ta.
"Các người làm gì vậy? Thả ra, thả ra… Tôi là con gái của Tô gia nếu các người động đến tôi, các người sẽ phải trả giá."
"Ồ, Tô gia, vậy ngày mai tôi cho Tô gia phá sản là được rồi."
Tô Dĩ Thần đút hai tay vào túi quần, giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt chưa đủ tàn nhẫn mà vẫn còn mong đợi một vở kịch hay.
Đối với anh, cảm giác được vờn con mồi, nhìn nó khốn đốn, anh mới thật sự thấy thỏa mãn.
Đường Mạn Đình dùng hết sức lực mà vùng vẫy chạy ra khỏi đám người áo đen, cô ta chạy tới quỳ thụp dưới chân Tô Dĩ Thần, bộ mặt ra vẻ đáng thương, cô ta khẩn trương nói.
"Tô thiếu, tôi… tôi không biết tôi đã làm gì sai.
Anh đừng nghe lời Đường Thiên Tuyết nói, cô ta chỉ là một đứa con hoang, cô ta ganh ghét, đố kị với tôi nên mới đổ tội cho tôi, cô ta muốn làm anh hiểu lầm để hại tôi.
Cô ta mới là người gây tai nạn, không liên quan gì đến tôi hết."
Tô Dĩ Thần nhìn Đường Mạn Đình chằm chằm, anh bất ngờ nhếch môi cười khẩy, cô ta tưởng anh đã tin lời cô ta nên trên mặt cũng hiện rõ hớn hở.
Anh hơi cúi người xuống, mặt đối mặt với cô ta, anh nói.
"Tôi còn chưa nhắc đến vụ tai nạn, cô chột dạ sớm vậy rồi sao?"
Đường Mạn Đình trong phút chốc đờ đẫn người, khuôn mặt của cô ta trở nên tím tái, cô ta đã tự đào hố chôn mình rồi.
Nụ cười kia chính là một nụ cười nguy hiểm, Tô Dĩ Thần nhướng mày nhẹ, đám người áo đen lại đi tới, bọn họ lôi cô ta ra.
Anh mở miệng nói một câu vô cùng điềm tĩnh.
"Đánh gãy một chân của cô ta đi."
Đường Mạn Đình bấn loạn la hét "Không, không, a…"
Biệt uyển này rộng lớn, Đường Mạn Đình có la to hơn nữa cũng không ai nghe thấy.
Tô Dĩ Thần nhìn nét mặt của Đường Thiên Tuyết chưa hề giảm đi phẫn nộ, anh hỏi.
"Có cần đánh chết cô ta luôn không?"
Đường Thiên Tuyết lạnh nhạt đáp.
"Như vậy thì dễ cho cô ta quá, để cô ta cảm nhận cái cảm giác sống không bằng chết suốt đời đi."
Đường Thiên Tuyết bình thường luôn cam chịu, nhún nhường vậy mà chuyện gì động tới con của cô lại khiến cô có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy một cách dễ dàng.
Tô Dĩ Thần lại nhìn được thêm một khía cạnh khác của cô rồi.
Nhận thấy đã đủ rồi, Đường Thiên Tuyết chủ động bước ra bảo bọn họ đừng lại, Đường Mạn Đình bây giờ chỉ còn một thân tàn như ma dại.
Cô ta không hề hối lỗi mà vẫn cố nghiến răng nói "Đường… Thiên Tuyết, cô đợi đó.
Cô… phải trả… giá…"
Nhìn cô ta chẳng còn hơi sức nào nữa, Đường Thiên Tuyết liền rút ra tấm thiệp cưới của cô ta mà xé nát ngay trước mặt, sau đó cô vứt lại những thứ giấy vụn này vào người của cô ta.
"Xem ra không còn đám cưới nào để tôi đến rồi, có giữ lại thứ giấy lộn này cũng vô ích."
Đường Mạn Đình toàn thân như vỡ vụn, nhưng vì tức giận cô ta vẫn còn ngoan cố nhúc nhích.
"Đường… Thiên Tuyết, cô… có ý… gì?"
"Ý gì thì cô, sẽ biết sớm thôi."
Đường Thiên Tuyết cúi thấp người, tay cô lại bóp lấy cằm của cô ta mà nâng lên, cô hạ giọng nói cho cô ta nghe rõ từng chữ một.
"Cô nên biết, nếu tôi không nể tình dì Lam thì cái chân còn lại của cô tôi sẽ đích thân phế nó, cả đôi tay này nữa.
Sao này, cô còn dám làm hại Tiểu Di, tôi sẽ không nhượng bộ như hôm nay đâu."
Đường Thiên Tuyết vừa nói, chân vừa giẫm chà lên bàn tay của cô ta, bàn tay độc ác đã đánh con gái của cô.
Đường Mạn Đình đau đến nỗi mặt mày nhăn nhíu lại như bị lão hóa, cô ta muốn kêu lên cũng không được vì bị tay của Đường Thiên Tuyết siết chặt lấy khuôn hàm.
Cô nói xong thì hất cô ta văng ra, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt giả dối này của cô ta thêm một giây nào nữa, cứ thế mà cô bỏ đi một mạch, mặc kệ cô ta gồng hết sức lực mà gào thét nhắm tới cô.
"Cô… cô là cái thá… gì chứ? Đường Thiên Tuyết… cô là cái thá gì chứ?"
"Cô ấy là vợ tôi."
Bỗng nhiên cả người Đường Mạn Đình bị phủ một cái bóng lớn, giọng nói khiến cô ta giật mình ngưng la hét, mắt run rẩy nhìn lên.
Ánh mắt Tô Dĩ Thần cao ngạo nhìn xuống khác hẳn ánh mắt lúc nãy, lúc này mắt anh trông sâu thẳm ghê sợ, nhìn vào nó chẳng khác nào nhìn vào mắt của tử thần.
Anh lại tiếp tục lời răn đe.
"Đường Mạn Đình, Tô gia của cô đối với tôi không là gì cả nên cô đừng nghĩ có thể chống lại tôi.
Cô nên cẩn thận mồm miệng thì hơn.
Chuyện hôm nay, cô mà hé nửa lời, tôi đảm bảo trong vòng một tiếng đổ lại, lưỡi của cô không còn ở trong cái miệng nhỏ này nữa.
Không tin thì cứ thử đi rồi sẽ rõ."
Đường Mạn Đình nghe xong thì cô ta ngay lập tức thu lại ánh mắt, khép miệng lại, cô ta không sợ Đường Thiên Tuyết, nhưng đối với Tô Dĩ Thần, một câu anh nói ra, cô ta có thể tưởng tượng được kết cục thê thảm của mình.
Sau khi Tô Dĩ Thần rời khỏi, Đường Mạn Đình lại bị che mặt lôi đi, chiếc xe vứt cô ta ở một con đường vắng rồi chạy hun hút đi.
Đường Mạn Đình lại gọi cho Lôi Hạo Hiên đến đón.
Vì lời đe dọa của Tô Dĩ Thần, cô ta bất đắc dĩ lại nói mình đã gặp cướp.
Tô Dĩ Thần xong việc ở chỗ Đường Mạn Đình liền đến gặp Đường Thiên Tuyết trong một tâm trạng vui vẻ.
Cô đang ngồi trông Tiểu Di ngủ thì anh lại lẳng lặng đứng ở cửa mà khoanh tay nhìn, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc cô đi ra, anh liền nói.
"Đường Thiên Tuyết, tôi vì cô làm nhiều việc như vậy, cô định cảm ơn tôi thế nào đây? Cơ thể của cô, tôi không chê đâu."
Đường Thiên Tuyết dường như đã sắp quen với sự biế.n thái này của anh nên đã không ngó ngàng gì đến anh mà lạnh nhạt đáp.
"Mong anh tuân thủ lời hứa của mình.
Ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Di đi, cảm ơn anh vì đã cho chúng tôi ở nhờ 2 ngày này."
Sau câu nói của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần bất ngờ trở nên cau có, ảnh bắt lấy tay cô nói.
"Cô định bỏ đi? Đường Thiên Tuyết, thỏa thuận của chúng ta, cô vẫn là vợ của tôi…"
"Tôi không có quên, tôi chỉ là đưa Tiểu Di về nhà của tôi thôi."
Đường Thiên Tuyết vội chen ngang giải thích, Tô Dĩ Thần mới bớt nghiêm trọng hóa mọi chuyện đi một chút, anh lại nói.
"Vậy ở đây thì không được sao, không ai biết nơi này, lúc cô đi làm còn có bảo mẫu chăm sóc cho con bé."
Thấy anh đột nhiên lại quan tâm đến Tiểu Di như thế, cô có chút ngạc nhiên.
Nhưng sau đó cô lại gỡ tay anh ra khỏi tay của mình, giọng điệu rất khách sáo.
"Tôi không muốn mắc nợ anh quá nhiều, vả lại tôi đưa Tiểu Di về nhà cũ biết đâu con bé thấy thân thuộc mà dễ hồi phục hơn thì sao, tôi muốn thử."
Đường Thiên Tuyết nói cũng có lý, mọi việc cô làm đều đặt Tiểu Di lên hàng đầu, anh cũng không có lý do nào để giữ cô và con bé ở lại nữa.
.