Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 40: 40




Trước mắt Đường Thiên Tuyết là một cô gái có thân hình nóng bỏng, dây áo của cô ta rơi trên cánh tay, son thì có hơi lem luốc một ít, cô còn để ý thấy trên cổ tay của cô ta có dấu hằn đỏ.

Thật khó để cô không liên tưởng đến điều gì đó không đứng đắn.
Thấy Đường Thiên Tuyết, cô gái này không có vẻ gì là ngượng ngùng, thậm chí còn cười tươi rất tự nhiên.
"Ô, ai đây, Tô thiếu, hình như anh có khách kìa."
Cô ta hơi quay mặt vào bên trong nói, Đường Thiên Tuyết lòng ngực nóng bừng, chân cô hơi run, thụt lùi về phía sau khi Tô Dĩ Thần bước ra vài bước để nhìn.

Bộ dạng của anh giống như vừa mới tắm xong, anh mặc một chiếc áo choàng tắm buộc dây qua loa, tóc hơi ướt.
Anh nhìn ra, hai đôi mắt chạm vào nhau, cả anh và cô trong khoảnh khắc đó đều không biết nói gì.
Cô gái kia khi thấy bầu không khí có vẻ không đúng, cô ta hơi cười, quay lại nhìn Tô Dĩ Thần nói.
"Vậy, em không làm phiền hai người nữa, em đi trước đây, gặp lại anh sau."
Cô ta làm động tác hôn gió, đi lướt qua cô còn hơi cúi đầu, nụ cười trên môi vẫn nở điềm nhiên.

Là cô ta không biết cô là ai hay là biết rồi mà vẫn giả vờ? Đường Thiên Tuyết cũng không rõ câu trả lời.

Chương 40: Không một lời giải thích
Cô vẫn nhìn anh, đôi mắt tựa hố sâu không thấy đáy, bàn tay siết chặt, miệng vẫn không thể thốt nên lời.
Nhìn đủ rồi, Tô Dĩ Thần đột nhiên lên tiếng trước, điều đáng chú ý là anh cư xử như vừa rồi chẳng có gì xảy ra vậy, thái độ của anh vô tư đến mức khiến cô lạnh toát.

"Mang đồ đến cho anh sao? Đem vào đây đi."
Đường Thiên Tuyết vẫn chôn chân một chỗ không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm nói.
"Anh không muốn giải thích gì à?"
Tô Dĩ Thần thản nhiên vừa làm việc của mình vừa trả lời cô, có vẻ anh không hề để tâm đến việc cô sẽ hiểu lầm, anh mặc kệ cô đang nghĩ gì, thái độ của anh vẫn dửng dưng không thay đổi.
"Thấy cũng đã thấy rồi, em còn cần giải thích gì nữa?"
Đường Thiên Tuyết vẫn cố kìm nén cảm xúc uất nghẹn ngay lúc này mà bình tĩnh hỏi thêm một câu.
"Vậy nếu em muốn biết lý do, anh có nói cho em không? Bởi vì em làm mất con của anh?"

Chương 40: Không một lời giải thích
"Đúng."
Tô Dĩ Thần không ngại ngần gì mà quăng cho cô một chữ lạnh hơn cả một tảng băng.

Nước mắt lắng đọng ở khóe mắt cũng nặng dần rồi không chịu được nữa mà lăn xuống.
Cô hít sâu, sống mũi cay cay đã đỏ lên, cô nhìn thẳng vào một người thậm chí còn không thèm để ý đến cô đang như thế nào.

Cô nói, giọng hơi nghẹn lại ở cổ họng.
"Vậy anh nghĩ em không đau lòng sao? Nó đâu phải là con của một mình anh, vì là lỗi của em nên em đã rất cố gắng sửa chữa, bù đắp.

Còn anh càng lúc càng đẩy em ra xa không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc anh…"
"Em đừng huyên thuyên nữa được không? Em không có tư cách chất vấn anh."
Tô Dĩ Thần cắt ngang lời của cô bằng một câu nói lạnh nhạt, xen lẫn một chút cảnh cáo, đôi mắt anh hơi gườm lại nhìn cô, như cô là một thứ gì đó rất phiền toái.
Đến mức này rồi, Đường Thiên Tuyết cũng không còn muốn kéo vãn gì nữa, những việc nên làm cô đã làm hết mình, người không đón nhận chính là anh.
Cô bật cười, một nụ cười nhạt nhẽo, bất cần đến chưa từng thấy.

Chương 40: Không một lời giải thích
"Vậy ra có lẽ anh đã lầm rồi, lúc trước thay vì nói thích em thì anh nên nói thích một người phụ nữ biết sinh con cho anh thì đúng hơn."
Nói xong, cô không buồn nán lại mà quay lưng đi ngay lập tức, nhìn thấy hai túi đồ trên bàn, đồ của anh thì cô vẫn để lại đó, nhưng còn túi điểm tâm, cô thẳng thừng mang nó đi vứt vào sọt rác.
Cô ra ngoài, như trút hết oán giận vào cánh cửa mà đóng nó thật mạnh, âm thanh phát ra như muốn chẻ cánh cửa ra làm đôi.
Tô Dĩ Thần đứng bất động một lúc, bất ngờ anh siết chặt điện thoại ném vào bình hoa làm cả hai vỡ tan, mái tóc anh rủ xuống che đi đôi mắt, tâm trạng tệ hại vô cùng.

Anh không ngờ rằng cũng có một lúc anh vì phụ nữ mà trong lòng khó chịu đến mức này.
Anh cứ nghĩ buông là dễ, nhưng cho đến bây giờ chính anh lại là người chần chừ không đưa ra được quyết định rõ ràng, sự kiêu ngạo trong lý trí đang không cho phép anh bi lụy, anh tuyệt đối không thể để thứ gọi là tình cảm hạ gục.
Đường Thiên Tuyết cố nén nước mắt để rời khỏi đây càng sớm càng tốt, một ngày tưởng chừng như tốt đẹp hóa ra chỉ là do cô tự biên tự diễn.


Chương 40: Không một lời giải thích
Đúng là Tô Dĩ Thần là một người cô không thể hiểu được, cũng không thể nắm bắt dù cho có cố gắng đến mấy.

Những lời nói hoa mỹ như lời dụ ngọt đối tác, đến khi hết giá trị là có thể phủi tay như không hề quen biết.

Nếu cô có thể nhìn rõ đạo lý này ngay từ đầu ở một con người như anh, thì bây giờ trái tim cô cũng không đau đến thế.
Đường Thiên Tuyết gục đầu xuống mà đi, cô bước nhanh, vừa đi vừa lau khô thứ làm khuôn mặt của cô trở nên ướt át ủy mị, cô không muốn ai nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ, của mình ngay lúc này.
Bất ngờ ở khúc giao nhau của hai hành lang, Đường Thiên Tuyết đi nhanh qua chẳng để ý đã đâm sầm vào một người, cả hai đều đi ra từ góc khuất nên chẳng ai nhìn thấy ai.
Người mà Đường Thiên Tuyết va phải là một người đàn ông, anh ta thân hình cứng cáp nên cô yếu hơn đã theo quán tính mà ngã bật ra phía sau, người kia phản xạ nhanh nên ngay lập tức đã nắm được lấy tay cô và kéo lại kịp lúc.
"Cô không sao chứ?"
Đường Thiên Tuyết vội vã tách khỏi người của anh ta, cô liên tục lắc đầu thay cho câu trả lời.
Người này nhíu mày nhìn cô chăm chăm, bỗng nhiên hai mắt anh ta sáng rỡ.

Chương 40: Không một lời giải thích
"Thiên Tuyết, là em sao?"
Giọng nói này có chút quen thuộc, Đường Thiên Tuyết ngẩng mặt nhìn lên, cô cũng kinh ngạc không kém.
"Anh Dĩ Thâm!"
Mấy tháng không gặp, không ngờ lại gặp được Tô Dĩ Thâm trong tình huống này, Đường Thiên Tuyết có phần hổ thẹn.

Nhưng Tô Dĩ Thâm thì khác, anh ta vui hơn cả khi ký được hợp đồng hàng trăm triệu.
"Đúng là em rồi, đã lâu rồi không gặp.

Anh thấy trên báo nói em bị sảy thai, bây giờ sức khỏe của em sao rồi? Đã ổn hơn chưa?"

Đường Thiên Tuyết trong giây lát có hơi sững người, những câu hỏi đó đáng lẽ ra Tô Dĩ Thần phải là người hỏi đầu tiên, vậy mà mọi thứ như một giấc mơ vậy.

Thực tế Tô Dĩ Thâm lại là người làm điều đó, mặc dù cô rất tủi thân, nhưng nhận được sự quan tâm ít ỏi trong lúc như thế này cô thực sự rất cảm kích.
"Em đã không sao rồi, mọi thứ đều ổn."
Tô Dĩ Thâm nghe xong câu trả lời có vẻ thở phào, anh ta lại hỏi, giọng hơi trầm xuống.

Chương 40: Không một lời giải thích
"Em đến đây gặp Dĩ Thần sao? Vậy đã gặp được chưa?"
Đường Thiên Tuyết gật đầu nhẹ.
"Ừm, gặp được rồi."
Tô Dĩ Thâm để ý thấy thần sắc của Đường Thiên Tuyết có phần lắng xuống, mặt cô quay đi như đang tránh né điều gì, thế nhưng anh ta đã thấy được, bất giác đưa tay lên vai của cô xoay lại hỏi.
"Sao mắt đỏ vậy, em khóc ư? Hai người cãi nhau?"
Đường Thiên Tuyết không biết vì sao lại vội xua tay phủ định, cô ngước mặt lên cố ý cong khóe môi lên cười để chứng minh.
"Không, là bụi… bụi bay vào mắt thôi, ha ha."
Đường Thiên Tuyết lại đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó nói tiếp.
"Nếu không có việc gì thì em đi trước đây, không làm phiền anh nữa, em xin phép."
Cô lách qua người Tô Dĩ Thâm định rời đi, nhưng bước đi chưa trọn một bước đã đột ngột bị anh ta bắt lấy tay khiến cô có hơi giật mình, anh ta gấp gáp nói như sợ cô đi mất.
"Anh cũng đang có việc ra ngoài đây, để anh đưa em về.".