Toàn bộ không gian xung quanh Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần đều bất chợt yên ắng vô cùng, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng máy lạnh hầm hầm trên trần nhà.
Đường Thiên Tuyết từ khi nào đã đứng xoay lưng về phía của anh, ánh mắt đen sẫm trầm xuống hướng nhìn phía mũi giày, một tay cô đặt lên chiếc ghế xoay, toàn bộ những chiếc móng tay đều đâm chặt vào thớ vải của chiếc ghế, bóp rất chặt.
Mãi một lúc sau, cô mới chầm chậm nói.
"Anh nghĩ gì mà lại đến nói với tôi những chuyện này?"
Ít phút trước Tô Dĩ Thần đã nói hết cho cô biết mọi chuyện, từng li từng tí, dù một kẻ hở anh cũng không chừa.
Ngay cả kết quả xét nghiệm ADN anh cũng mang đến rồi, cô có thể không tin sao?
Cô nhìn vào mắt anh từ đầu đến cuối, chưa bao giờ cô thấy anh có ánh mắt dè dặt như thế, thậm chí có lúc anh còn tránh đi ánh mắt của cô như một biêu hiện cắn rứt, cô biết đó là sự thật rồi.
Tô Dĩ Thần biết, cô cũng như anh, chắc chắn sẽ bị đả kích, cũng có thể cô sẽ trở nên ghét bỏ anh hơn sau khi biết mọi chuyện.
Anh sẽ coi nó như một sự trừng phạt dành cho mình.
Nhưng chắc chắn một điều, anh sẽ không bao giờ từ bỏ, dù có chờ bao lâu đi chăng nữa, dù có dùng hết cả đời để chờ cô tha thứ.
Chương 78: Gặp Đường Thiên Tuyết thú nhận
Tô Dĩ Thần chậm tiến lên một bước, anh không thể che giấu cảm xúc của mình, một lần nữa anh lại thú nhận.
"Anh không muốn giấu em chuyện gì nữa, tuy nó là chuyện đã khiến em phải sợ hãi khi nhắc đến, nhưng thú thật, anh đã… rất nhẹ nhõm khi biết người đó… chính là mình."
Anh biết hai chữ nhẹ nhõm anh nói ra thật xấu xa, nhưng đó là sự thật, anh không có cách nào để chối bỏ.
Đường Thiên Tuyết càng siết chặt bàn tay hơn, cô căn răng, trên má xuất hiện một dòng nước dài chảy ròng xuống, không may nó lại len lỏi được vào miệng cô, cô cảm nhận được sự đắng chát đến tột cùng.
"Tôi vốn không còn quan tâm đến việc bố của Tiểu Di là ai nữa và tôi chỉ muốn tránh xa nhà họ Tô các người… nhưng… tại sao… tại sao lại vào lúc này…"
Đường Thiên Tuyết đã cố kìm nén nhưng bất thành.
Đây là lúc cô không kiên định nhất, những việc gần đây anh làm vì cô đã khiến trong lòng cô có chút gì đó lại lung lay.
Nhưng cô lại không có tự tin để đi vào lại con đường cũ, cứ nghĩ cố gắng tránh xa, một thời gian nữa thứ cảm xúc đó rồi cũng tan biến như khỏi mỏng, không chừa lại chút dấu vết nào.
Thế nhưng vào đúng lúc này, Tô Dĩ Thần lại cho cô biết được chân tướng, anh lại là bố ruột của con gái cô, người mà cô bị ám ảnh, dốc hết sức để xoá bỏ bóng dáng ra khỏi đầu, hoá ra lại gần ngay bên cạnh.
Ngay lúc này, cô thực sự không biết tiếp theo mình phải làm gì đây.
Chương 78: Gặp Đường Thiên Tuyết thú nhận
Thế nhưng vào đúng lúc này, Tô Dĩ Thần lại cho cô biết được chân tướng, anh lại là bố ruột của con gái cô, người mà cô bị ám ảnh, dốc hết sức để xoá bỏ bóng dáng ra khỏi đầu, hoá ra lại gần ngay bên cạnh.
Ngay lúc này, cô thực sự không biết tiếp theo mình phải làm gì đây.
Trong lòng của cô đang rất bức bối, ngột ngạt và vô định đến mức khiến cô bất lực đến mức bật khóc.
Hai cánh vai của cô khẽ run lên, Tô Dĩ Thần ngay tức khắc vương tay ra.
"Đường Thiên Tuyết, đừng…"
Câu nói thốt ra rồi chững lại giữa chừng, cánh tay cũng băn khoăn thu lại, cuối cùng là anh cũng không có dũng khí bảo cô đừng khóc.
Anh không có quyền ngăn cản cô bởi vì chính anh là kẻ đã gây ra những điều tồi tệ đó, anh sợ khi chạm vào cô, chỉ khơi gợi lại cho cô ký ức đêm kinh hoàng hôm đó.
Giọng anh trầm xuống, nói như thể là lời thú tội cuối cùng.
"Có phải em cảm thấy anh rất kinh tởm không? Anh không xứng làm bố ruột của Tiểu Di.
Người tám năm trước làm em tổn thương là anh, người hiện tại làm em tổn thương cũng là anh, anh không ngờ rằng tội lỗi của mình lại lớn đến như vậy.
Bây giờ, có lẽ anh muốn em quay về bên cạnh anh là một mong muốn ích kỷ.
Anh…"
"Tô Dĩ Thần, tên đểu cáng này, anh lại muốn phủi bỏ trách nhiệm nữa sao?"
Chương 78: Gặp Đường Thiên Tuyết thú nhận
Đường Thiên Tuyết đột ngột quay lại nói lớn, bây giờ anh mới nhìn thấy rõ khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt của cô, hai mắt sưng đến híp lại.
Cô liên tục đấm vào người anh làm anh có chút lúng túng vội giải thích.
"Không phải vậy, anh…"
"Anh nói rằng anh bị hại, vậy tại sao lại nhận lỗi về mình? Còn chuyện anh đột nhiên trở mặt, tôi có điếc đâu mà không nghe những lời Hoắc Diêm nói, không lẽ ông ta tốt bụng đến mức nói tốt cho anh sao? Sao việc gì anh cũng ôm, việc gì anh cũng nhận? Anh chưa từng coi tôi là gì của anh sao? Anh chưa từng tin tưởng tôi sao mà việc gì anh cũng giấu tôi? Anh có giỏi sao không giấu luôn chuyện này luôn đi, tại anh nói ra mới khiến tâm trạng của tôi phức tạp như vậy, sao anh nhẫn tâm với tôi vậy chứ?"
Đường Thiên Tuyết nói một câu, lại đấm anh một cái, dồn toàn bộ lực hiện có chứ không phải qua loa, cô đang rất áp lực, chỉ muốn giải toả ra hết.
Chân của Tô Dĩ Thần vẫn không nhúc nhích, hay tay chấp ra phía sau để ngăn mình không chạm vào cô, anh đứng yên hứng chịu, bởi nó chẳng là gì so với những gì mà cô đã trải qua.
Nhưng không hiểu sao anh đã ngây người một lúc, đến khi cô không còn sức để mắng, để đấm, khi đó anh mới nói.
"Được rồi, anh không nhận lỗi về mình nữa, nhưng… anh có thể hỏi em một câu không? Chỉ một câu thôi."
Chương 78: Gặp Đường Thiên Tuyết thú nhận
Anh ngập ngừng rồi tiếp tục.
"Em cảm thấy thế nào, khi biết anh chính là tên… cầm thú khi đó?"
Đường Thiên Tuyết lấy tay gạt nước mắt, hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi, mặt cúi gầm hỏi nhỏ.
"Anh thật sự muốn biết?"
Tô Dĩ Thần thật sự không đoán được Đường Thiên Tuyết đang nghĩ gì nữa, quan sát biểu hiện của cô, hai bàn tay đang nắm siết, cơ hàm cũng đang nghiến răng cắn chặt, anh đột nhiên có chút hoảng.
Anh không biết liệu anh có sai khi lại hỏi câu đó ngay lúc này hay không? Bất chợt anh muốn thay đổi ý định, anh sau đó vội đáp.
"Không, anh không muốn…"
"Cũng như anh vậy, tôi… cảm thấy rất nhẹ nhõm."
Đường Thiên Tuyết cắt ngang lời anh bằng câu nói rất bình thản, mặt dù cô đã có sự chần chừ.
Tô Dĩ Thần lại ngơ ngác không thể tin vào tai mình.
"Em…"
Chương 78: Gặp Đường Thiên Tuyết thú nhận
"Tôi đã cảm thấy rất kinh tởm, dù chỉ trải qua một lần nhưng mỗi khi nghĩ lại đều khiến tôi không lạnh mà run.
Nhưng khi anh nói đó là anh, thì cảm giác đó đột nhiên lại không còn kinh khủng đến mức như vậy.
Tôi không biết mình bị làm sao nữa?"
Nước mắt ngừng chảy một lúc rồi lại bật ra, Đường Thiên Tuyết trở nên nức nở đứng ôm mặt trước mặt Tô Dĩ Thần.
Tô Dĩ Thần trông sắc mặt thay đổi thấy rõ như mùa xuân đang kéo về ngập tràn bao vây lấy anh vậy, nếu vui sướng có thể khiến anh bay được thì bây giờ anh đang ở chín tầng mây rồi.
Hai tay đang chấp phía sau bỗng dưng dang rộng ra choàng ôm lấy Đường Thiên Tuyết, anh kéo cô ôm sát vào người của mình, âu yếm trao nhẹ một cái thơm lên tóc cô.
"Đường Thiên Tuyết, em không phải bị làm sao, mà em vốn là người định sẵn sẽ ở bên anh rồi, dù tình huống hai lần chúng ta gặp nhau đều có ấn tượng không tốt đẹp, nhưng em đã khiến anh yêu em rồi, không dứt ra được nữa.
Đường Thiên Tuyết, cho dù bây giờ em có nói gì, anh cũng không để em rời xa anh nữa đâu."
Đường Thiên Tuyết đang khóc nấc cũng phải ngẩng mặt lên phản bác, không hiểu kiểu gì mà anh có thể thay đổi thái độ một cách chóng mặt đến thế.
Chương 78: Gặp Đường Thiên Tuyết thú nhận
"Tô Dĩ Thần, anh lại có ý muốn ép buộc tôi? Vừa rồi anh còn nói đó là suy nghĩ ích kỷ mà, sao anh hai mặt vậy?"
Vẻ mặt rạng rỡ của Tô Dĩ Thần ung dung đáp lời cô.
"Em cũng mới bảo em vui khi người đó là anh còn gì, vậy nên anh không cảm thấy mình ích kỷ chút nào."
Đường Thiên Tuyết nhíu nhẹ chân mày, hai má chuyển sang màu đỏ ửng, bỗng nhiên cô phản kháng muốn đẩy anh ra nhưng không được.
"Tôi… tôi nói vui khi nào, Tô Dĩ Thần, anh đừng nhét chữ vào mồm người khác."
Tô Dĩ Thần cười cười, điệu bộ phớt lờ hoàn toàn những gì cô vừa nói.
"Đường Thiên Tuyết, em có ngại ngùng không thừa nhận cũng được, một mình anh biết là đủ rồi."
"Tôi không hề nói vui, anh làm sao lại suy ra như vậy chứ?"
Chữ thẹn quá hóa giận đã in rõ trên mặt, Đường Thiên Tuyết vẫn cố để thanh minh, nhưng Tô Dĩ Thần cố ý không chịu hiểu thì cô cũng không làm gì được.
Tô Dĩ Thần đột nhiên hạ thấp trọng tâm, ôm Đường Thiên Tuyết lên như ôm một đưa con nít, anh phấn khích nói.
"Mau đi thông báo cho Tiểu Di tin vui này thôi."
"Anh… thả tôi xuống, tôi vẫn còn đang trong giờ làm đấy."
Đường Thiên Tuyết đạp chân vùng vẫy, Tô Dĩ Thần rốt cuộc cũng đứng khựng, anh nhích chân xoay một vòng rồi nói.
"Giờ làm? Em nhìn xem, đồng nghiệp của em được cho về hết rồi, ở đây làm gì còn ai?"
Đường Thiên Tuyết bây giờ mới giật mình để ý, cô nhìn quanh một lượt mà không nói nên lời, văn phòng trống không hiu quạnh đã từ lâu, chỉ còn hai mạng người này ở đây làm trò.
Thế mới thấy tầm ảnh hưởng của Tô Dĩ Thần thật đáng sợ..