Cô Dâu Không Nguyện Ý

Chương 41: Thích cậu từ rất lâu rồi



Ngô Nhược nói là vì sợ béo nên khi sinh con xong muốn đi tập gym, nhưng không biết có phải vì vất vả chăm con hay không mà sau một tháng ở cữ, cân nặng của cô còn ít hơn lúc chưa mang thai nữa.

"Đi thôi." Dạ Nam Hành bế con trai trên tay, chờ Ngô Nhược thay đồ, thấy cô từ phòng bước ra liền nắm lấy tay cô.

Hôm nay vừa tròn 1 tháng Dạ Vũ Trạch ra đời, Dạ Nam Hành đặt một phòng nhỏ ở nhà hàng làm tiệc đầy tháng cho con, bữa cơm này chỉ giới hạn trong gia đình và bạn bè thân thiết mà thôi.

"Ngô Nhược sinh xong lại càng xinh đẹp nha." Đường Khiết đi tới nhìn Ngô Nhược khen ngợi.

"Cậu có thấy mình khắp người đều là vết rạn da không?" Ngô Nhược giơ tay lên cho Đường Khiết xem, từ chối lời khen vừa rồi.

"Con trai mình đâu rồi, mình muốn bế một chút." Đường Khiết nhìn xung quanh, mong chờ muốn nhìn mặt đứa bé.

"Nam Hành đang bế, chắc đang tiếp khách bên ngoài, cậu tới không thấy sao, mình sữa ra nhiều quá đang định hút sữa thì cậu vào." Cô cầm lấy cái máy hút sữa trong túi bỏ ra.

"Không có, lúc mình đến thấy bác gái mà thôi, này Ngô Nhược được nha sinh xong không thấy xấu hổ nữa rồi." Đường Khiết thấy Ngô Nhược trước mặt mình vén áo lên hút sữa, ánh mắt tò mò nhìn theo.

"Cậu cứ có con đi thì biết, lúc con đói khóc chỉ muốn cho con ăn ngay thôi, không nghĩ đến đang ở chỗ nào đâu." Sữa của cô rất nhiều, những lúc tiểu Trạch không bú thường phải hút ra, nếu không sẽ rất chướng.

"Con đòi em này." Dạ Nam Hành thấy con trai khóc đòi ăn liền mang vào đưa cho Ngô Nhược.

"Vừa rồi anh bế con đi đâu mà Đường Khiết không thấy vậy?" Cô cất máy hút sữa đi, đón lấy tiểu Trạch, vừa mới hút xong sữa hiện tại trên ngực không còn bao nhiêu, cậu bé hút được một chút liền oe oe khóc, Ngô Nhược cầm lấy bình vừa hút xong cho con ăn.

"Bên ngoài gió quá anh cho con vào trong phòng, chào cô Đường." Dạ Nam Hành lúc này mới để ý đến Đường Khiết gật đầu chào hỏi cô.

"Anh ra ngoài tiếp khách đi, để con em bồng được rồi." Ngô Nhược nhìn anh đang đứng chờ con ăn xong để bế con liền nói, Anh là sợ cô mệt nên lúc nào có thể bế được con đều giành với cô.

"Dạ tổng không ngờ lại là người đàn ông tốt như vậy?" Đường Khiết nhìn Dạ Nam Hành đi ra ngoài quay lại dùng ánh mắt hâm mộ nói với Ngô Nhược. " Đáng yêu quá, đưa mình bế một chút, Ngô Nhược cả hai người đều đẹp như vậy sau này đứa bé lớn lên nhất định sẽ rất soái." Cô đưa tay nựng má đứa nhỏ đang chuyên tâm bú sữa.

"Quà cho em bé, chúc mừng hai người." Trịnh Tâm An đưa quà cho Ngô Nhược, nhìn đứa bé trong lòng cô đưa tay đón lấy.

"Cảm ơn chị." Ngô Nhược nhận lấy túi quà, đặt Tiểu Trạch vào lòng Trịnh Tâm An.

"Tâm An cậu tới rồi à, vừa Đổng Vũ ở đây xong, cậu ta dạo này không biết làm gì, ngồi chưa ấm chỗ đi đi rồi." Dạ Nam Hành ngồi xuống cạnh Trịnh Tâm An trò chuyện.

"Tiểu Trạch có đôi mắt rất giống cậu." Trịnh Tâm An không để ý đến lời Dạ Nam Hành, chỉ chăm chú nhìn đứa bé.

"Mình thấy giống Ngô Nhược hơn, đôi mắt rất sáng." Anh thích nhất là nhìn vào trong mắt Ngô Nhược, đôi mắt như chứa cả bầu trời vậy.

Trịnh Tâm An nhìn Dạ Nam Hành vui vẻ, anh mắt hiện lên nét buồn.

"Trịnh Khải." Ngô Nhược từ nhà vệ sinh trở lại, tình cờ nhìn thấy Trịnh Khải từ phòng bên đi ra.

"Ngô Nhược sao em lại ở đây, em sinh rồi sao, chúc mừng em." Trịnh Khải nhìn thấy cô có chút bất ngờ, sau nhìn tới thân hình nhỏ nhắn của cô mới lên tiếng.

"Vâng hôm nay là đầy tháng đứa bé, anh không bận vào đây ngồi một chút".

"Anh trong phòng còn có khách, xin lỗi em." Trịnh Khải nhìn cô do dự.

"Vâng vậy em không làm phiền anh nữa." Ngô Nhược chào Trịnh Khải.

"Đưa cho em bồng cho." Cô đi tới cửa phòng thì thấy Trịnh Tâm An, không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, Ngô Nhược đưa tay đón lấy con từ trong tay cô ấy.

Trịnh Tâm An nhìn theo Ngô Nhược, người đàn ông vừa rồi cùng Ngô Nhược nói chuyện cô biết đó là bạn học của Dạ Nam Hành, Ngô Nhược với cậu ta là thế nào, nhìn bọn họ nói chuyện cảm giác rất kỳ lạ.

"Tâm An xuống chưa sao chị không thấy con bé." Dạ Minh Ngọc xuống đến đại sảnh khách sạn mới nhớ ra Trịnh Tâm An, vừa rồi thấy cô ấy uống hơi nhiều không biết đã đi đâu rồi.

"Để em đi xem thử, em cùng mọi người chờ anh ở đây nhá." Dạ Nam Hành dặn Ngô Nhược rồi trở lại phòng đặt tiệc tìm thử xem sao.

"Vâng anh đi đi." Ngô Nhược bế con ngồi xuống ghế chờ.

"Trịnh Tâm An cậu ở đây à? Về thôi." Dạ Nam Hành đi tìm khắp nơi, cuối cùng thấy Trịnh Tâm An đang ngồi ở phòng bên cạnh, chỗ anh vừa đặt tiệc, trước mặt là một chai rượu. Thấy cô có vẻ tâm trạng không ổn.

"Mình chưa muốn về, cậu để mình ở đây đi." Trịnh Tâm An giọng mệt mỏi nói.

"Vậy để mình gọi chị Minh Ngọc lên ngồi với cậu." Dạ Nam Hành thấy cô như vậy, chắc hẳn đang cần một người tâm sự, đưa tay định lấy điện thoại ra gọi, nhưng mới nhớ ra điện thoại anh ở trong áo khoác đưa cho Ngô Nhược mặc rồi.

"Cậu chờ một chút, mình đi gọi chị ấy" Anh nói Trịnh Tâm An chờ mình sau đó quay người đi ra ngoài.

"Nam Hành mình thích cậu, rất thích cậu." Trịnh Tâm An hèn mọn đi đến ôm lấy Dạ Nam Hành.

"Tâm An cậu say rồi, mình đưa cậu về." Dạ Nam Hành cầm lấy tay Trịnh Tâm An, kéo ra khỏi người, anh chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy cả, một người mất kiểm soát.

"Dạ Nam Hành mình không say, mình thích cậu đã từ rất lâu rồi cậu không biết sao?" Trịnh Tâm An cô không can tâm, tình cảm bao nhiêu năm không thể dễ dàng buông bỏ như vậy được. Hơn nữa sau khi biết người con gái anh yêu không bằng mình càng cảm thấy khó chịu.

"Tâm An chúng ta là bạn, từ trước đến nay cậu vẫn là người bạn thân nhất của mình." Anh đã cùng cô ấy đồng hành từ lúc nhỏ đến tận bây giờ, tình cảm này anh luôn muốn giữ gìn, nhưng chỉ giới hạn ở tình bạn đơn thuần mà thôi.

"Mình không muốn làm bạn với cậu nữa, cậu chẳng lẽ không biết bao năm qua mình luôn thích cậu sao?" Trịnh Tâm An đi tới ghế ngồi xuống, cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn, lúc này đây cô đang rất tỉnh táo.

"Cậu biết tính mình mà, nếu mình thích cậu đã nói từ sớm rồi." Dạ Nam Hành thở dài, cầm lấy ly rượu trong tay Trịnh Tâm An, không cho cô tiếp tục uống nữa.

Trịnh Tâm An bỗng đưa tay ôm lấy cổ Dạ Nam Hành kéo xuống, muốn hôn lên môi anh.

"Xoang." tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Cả hai người bị tiếng động làm cho giật mình, nhìn theo hướng phát ra tiếng động vừa rồi.

Ngô Nhược đứng nhìn Trịnh Tâm An và Dạ Nam Hành đang thân mật đúng là nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, nếu hôm nay cô không để quên đồ hút sữa cho con trên phòng chắc hẳn sẽ không nhìn thấy một màn đặc sắc này rồi.

"Ngô Nhược." Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược đứng đó, ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình, sợ hãi đẩy Trịnh Tâm An ra, muốn đến giải thích.

"Làm phiền rồi." Ngô Nhược nhặt lấy đồ dưới đất quay người đi nhanh ra khỏi chỗ này, cô từ phòng lấy đồ đi ra, nghe ở phòng bên tiếng đàn ông nói rất giống Dạ Nam Hành, nghĩ tới có lẽ anh đã tìm Trịnh Tâm An, hiện đang cùng chị ấy nói chuyện, liền tò mò đi sang xem thử, không ngờ cô đoán đúng bọn họ nói ở cùng nhau nhưng không phải đơn thuần nói chuyện.

"Ngô Nhược. " Dạ Nam Hành chưa kịp đi tới, cô đã chạy mất rồi, anh lo sợ lao ra ngoài hành lang.

"Nam Hành cậu có biết Ngô Nhược đã từng quen bạn trai 4 năm không bọn họ còn sắp kết hôn nữa, cậu không nghĩ tới vì sao cô ấy lại thay đổi nhanh vậy sao?" Trịnh Tâm An nắm lấy tay Dạ Nam Hành, không muốn anh cứ thế mà rời đi.

"Trịnh Tâm An, cô ấy là do mình giành lấy." Dạ Nam Hành lạnh lùng lên tiếng, hất tay bàn tay, đang cầm lấy tay mình, của Trịnh Tâm An ra, chạy đuổi theo Ngô Nhược. Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ tới cô, tình bạn của bọn họ còn hay không cũng chẳng quan trọng nữa.

Trịnh Tâm An không giữ được Dạ Nam Hành ở lại, ngồi bệt xuống hành lang khóc lớn, cuối cùng cô cũng có thể dũng cảm nói ra thứ tình cảm giấu kín trong lòng, nhưng sao lại thế lương thế này chứ. Cô không hiểu sao mình lại chọn thời điểm này để nói ra, chỉ là nhìn thấy Ngô Nhược hạnh phúc bên cậu ấy cô không chịu được.

"Mẹ, Ngô Nhược đi đâu rồi?" Dạ Nam Hành chạy xuống chỉ thấy bố mẹ và Dạ Minh Ngọc ở đại sảnh, sợ hãi hỏi.

"Con bé sao vậy? Nhờ mẹ bế hộ tiểu Trạch nói đi lên trên lấy đồ, lúc xuống vẻ mặt thất thần ôm lấy tiểu Trạch, bảo người không khỏe bắt xe về trước rồi, hai đứa cãi nhau sao?" Bà Dạ lên tiếng, giờ thấy con trai bộ dạng này, bà nghi ngờ bọn trẻ có chuyện.

"Không có gì đâu con về đã, chị Minh Ngọc, Tâm An cậu ấy say rồi đang ở tầng 10, chị lên đưa cô ấy về giúp em." Dạ Nam Hành nói xong, vội vàng chạy đi.