Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 1: 1




"Đại Nha, thứ tốn cơm gạo nhà ngươi còn không chịu dậy đi cho heo ăn, lười như thế này muốn chết à."

"Ta nhổ vào, bây giờ gả chồng rồi, bà nội ta đây cũng không gọi nổi nữa sao? Kêu xé trời cũng không để ý."

"Dựa vào đâu? Chỉ dựa vào việc các ngươi đều là thứ ốm bệnh, sớm muộn gì cũng chết."

"Tránh sang bên, đừng cản trở ta gọi người."

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đập cửa, mạnh đến mức bụi bặm trên tường cũng rơi xuống.

Cố Phán Nhi nằm trên giường lăn qua lộn lại, cáu kỉnh kéo chăn che kín đầu, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên không ngừng, nàng không cách nào ngủ tiếp được.

Nàng nhất thời cảm thấy khó chịu nổi, đột nhiên nhảy xuống giường, còn không đi giày đã chạy tới cửa, kéo cửa ra thét lớn: "Mới sáng sớm đã gào thét cái gì thế hả!!!"

"Ai ôi!"


Cửa mở ra đột ngột, một bà lão mái tóc thưa thớt nhưng được chải chuốt tỉ mỉ đứng không vững ngã lăn vào cửa, lăn đến bên chân Cố Phán Nhi.

Nếu không phải Cố Phán Nhi né nhanh thì bà ta đã đè lên chân nàng rồi.

"Được lắm đồ tốn cơm tốn gạo này, đồ sao chổi, mở cửa cũng không nói một tiếng, muốn ta ngã chết đúng không! Ngươi cho rằng ta ngã chết rồi thì ngươi không cần làm việc sao? Biết ngay đồ ĩ ngươi không tốt đẹp gì, tính nết lười biếng y hệt như nương ngươi, chỉ mong bà già này chết đi thôi..." Bà lão không ngừng mắng mỏ.

Cố Phán Nhi mất kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, khẽ gầm: "Câm miệng!"

Tiếng gào thét của bà lão bỗng nghẹn lại, sau đó lập tức vỗ đùi gào to hơn: "Trời ơi, mọi người mau tới xem đứa cháu gái tốt của ta này.

Sao mệnh của bà già này lại khổ như vậy? Vất vả nuôi nàng lớn như vậy, cả nhà ăn không đủ no để tích cóp cho nàng gả ra ngoài, bây giờ lại đối xử với bà già này như vậy.

Sao ta lại nuôi được một đứa vong ơn bội nghĩa như vậy chứ? Bây giờ nàng trưởng thành rồi, có bản lĩnh rồi lại ngỗ nghịch với trưởng bối! Mới nói hai câu đã chê bà già này ầm ĩ, ông trời ơi, sao không để cho bà già này chết đi..."

Tiếng khóc của bà lão vô cùng thê lương, nhưng lại sấm to mưa nhỏ, chỉ gào khóc chứ không hề có giọt nước mắt nào.

Cố Phán Nhi trợn mắt líu lưỡi, khóe miệng run rẩy: "Vậy thì bà đi chết đi!"

Bà lão vừa nghe lập tức bò dậy, vung tay đánh về phía Cố Phán Nhi, mở miệng chửi rủa: "Đồ bất hiếu ngươi đáng bị thiên lôi đánh, dám kêu bà đây đi chết.

Đồ xui xẻo mệnh cứng chuyên khắc người, khắc chết hai muội muội đoản mệnh của ngươi còn chưa nói, bây giờ còn muốn khắc lão nương, lẽ ra lúc sinh ngươi ra ta nên bóp chết ngươi rồi, còn dám trốn..."

Không trốn chẳng lẽ để ngươi đánh sao? Cố Phán Nhi muốn đánh trả, nhưng lại không dám đánh.

Nàng và bà lão này không có quan hệ gì, nhưng thân thể này lại có! Nếu muốn ra tay, từ nay về sau nàng đừng mong sống yên trong Cố gia thôn này.

Với một nơi coi trọng đạo hiếu như nơi này, cho dù nàng không bị đánh chết thì cũng bị phỉ nhổ đến chết.

Cố Phán Nhi vừa mới xuyên tới đây, còn chưa hiểu tình hình, nàng không muốn chết đâu.


Nhưng miệng bà lão này rất quá đáng, cứ như không có cửa vậy, nếu không có ai kêu ngừng thì nàng vẫn cứ thế mắng tiếp.

Cố Phán Nhi lại đứng quá gần, không tránh kịp nên bị đánh mấy cái.

Đừng thấy bà lão đã ngoài năm mươi mà lầm, sức nàng rất lớn, vừa đánh vừa cào, làm Cố Phán Nhi đau đến nhe răng nhếch miệng.

Không đánh người thì ném người được đúng không?

Cố Phán Nhi trốn một lát, sau đó không nhịn được mà xách bà lão lên ném ra ngoài cửa.

Rầm, cửa đóng lại! Nàng rống lên cách một cánh cửa: "Mụ chằn nhà ngươi quá đáng ghét."

Một người đàn ông què chân vội vàng chạy tới không nhìn thấy cảnh bà lão bị ném ra ngoài, nhưng hắn đúng lúc nghe thấy câu nói bất kính kia của Cố Phán Nhi, lập tức sợ chết khiếp, vội vàng khiển trách: "Đại Nha, sao ngươi có thể nói chuyện với bà nội ngươi như vậy? Mau xin lỗi bà nội đi."

Phụ nhân theo sát bên cạnh người đàn ông què chân cũng nghiêm mặt nói: "Đại Nha, nghe lời cha ngươi, mau xin lỗi bà nội."

Cố Phán Nhi nhìn qua khe cửa, thấy người tới thì khóe mắt giật giật.

Đôi phu thê này chính là cha mẹ Cố Đại Nha, theo trí nhớ trong đầu thì đây rõ ràng là hai kẻ ăn hại.


Có lẽ bà lão bị hành động của Cố Phán Nhi dọa sợ.

Nàng vẫn luôn làm hùm làm hổ ở Cố gia, sao có thể ngờ được một nha đầu ngốc ngày thường giống như hũ nút đánh chết cũng không dám lên tiếng này lại dám động tay động chân với bà nội là nàng.

Cho dù mông không đau nhưng trong lòng nàng cũng hơi sợ hãi.

Nha đầu ngốc này không thể so với những người khác, sức đánh có thể so với một thanh niên cường tráng.

Tuy rằng chưa từng ra tay, nhưng dù sao nàng cũng là một kẻ ngốc, lúc động thủ sẽ không giả vờ, nói không chừng còn mất hết tính người.

Bà lão nghĩ thầm trong đầu, định bỏ qua nhưng lại cảm thấy quá mất mặt, miệng kêu la: "Nương của tôi ơi, cháu gái muốn quăng chết bà nội đấy.

Rốt cuộc ta nuôi một đứa cháu gái hay nuôi gia súc đây!" Nàng vừa lăn lóc bò dậy đã chạy thẳng tới chỗ cha mẹ Đại Nha, túm được mẹ Đại Nha bèn ra sức đánh đập.

"Cháu gái ta đang yên ổn lại bị người mẹ hết ăn lại nằm như ngươi dạy dỗ trở nên như thế, đồ đàn bà xui xẻo bại gia, sao lúc trước ta lại để lão Tam cưới cái đồ như ngươi chứ."