Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 12: 12




Cố Phán Nhi âm thầm cắn răng, vô cùng chắc chắn người đá mình một cước là người trong sư môn, bởi vì lúc đó người ở gần mình, có thể hạ độc thủ với mình cũng chỉ có người trong sư môn thôi.


Có thể là tai họa để lại ngàn năm, nàng lại không chết, xuyên vào trên thân một người đần độn.


Cố Phán Nhi tự mình kiểm điểm, cảm thấy làm người không thể quá mức, thân phận của mình lại là vợ của tiểu nam nhân yếu kém đến giống như con gà mới vừa nở ra khỏi vỏ trước mắt này, nên che chở tiểu tướng công này.


Do đó cho dù tiểu tướng công này không ưa gì nàng, nàng vẫn thuyết phục bản thân đi theo hắn.


Thật ra còn có một nguyên nhân, chính là nàng còn chưa ăn no, định lên trên núi tìm gì đó ăn.


Cố gia thôn tựa lưng vào Táng Thần sơn, Táng Thần sơn này không phải chỉ một ngọn núi, mà là một dãy núi liên miên không biết kéo dài đến tận phương nào, tên cổ quái không nói, bên trong còn rất nguy hiểm.


Cố Phán Nhi không biết có gì kỳ quái, một khu rừng rậm nguyên thủy lớn đến như vậy, không có nguy hiểm mới là lạ.



“Đó chẳng phải là cỏ sao? Ngươi hái làm gì vậy?” Cố Phán Nhi có xuất thân nghèo khó ở nông thôn, khi nàng chưa bái nhập sư môn cũng lúc no lúc đói, coi như có quen biết một vài loại rau dại, nhưng không biết Cố Thanh đang lấy rau dại gì, nhìn đi nhìn lại cảm thấy chắc là cỏ, nên không nhịn được mở miệng hỏi.


Cố Thanh đang nghĩ tới chuyện gì đó, cũng không chú ý đến mình đang lấy rau gì, sau khi bị nhắc nhở hắn mới nhìn xem, phát hiện trừ bỏ rau đắng ban đầu kia ra, tất cả thứ khác đều là cỏ dại, sắc mặt lập tức không tốt.


“Ai cần ngươi lo!” Cố Thanh hung tợn trừng mắt lườm Cố Phán Nhi: “Đây là cho lợn ăn!”

Cố Phán Nhi trợn trừng mắt, nhún vai: “Coi như ta xen vào việc của người khác.



“Vốn chính là xen vào việc của người khác!”

“Đúng là…”

Cố Thanh hừ hừ vài tiếng, thay đổi phương hướng tiếp tục tìm kiếm rau dại, lại bỏ cỏ cho lợn ăn tại chỗ.

Cố Phán Nhi lặng yên đi theo hắn, vừa đi còn vừa quay đầu ra đằng sau nhìn cỏ cho lợn ăn kia.


Nàng không nhịn được hỏi lại: “Không phải nói là cho lợn ăn à, sao không mang theo vậy?”

Cố Thanh quay đầu lại gầm lên với nàng: “Trong nhà không nuôi lợn, cho ăn cái gì chứ!”

Cố Phán Nhi: “…”

Thấy Cố Thanh vẫn luôn ở bên ngoài tìm rau dại, thoạt nhìn không có nguy hiểm gì, cố Phán Nhi không có việc gì định đi vào sâu hơn nhìn xem, nhìn phân động vật ở trên mặt đất, trong ngọn núi này có lẽ có không ít con mồi.


Tuy rằng Cố Thanh rất tức giận, nhưng cũng luôn chú ý đến Cố Phán Nhi, dù sao là người vợ hắn tiêu tốn ba trăm văn tiền lấy về, nếu như không canh chừng để lạc mất, nương sẽ đau lòng chết mất.


Thấy Cố Phán Nhi đi vào bên trong, hắn lập tức kêu lên: “Nữ nhân ngốc, ai bảo ngươi đi vào bên trong đó vậy!”

Cố Phán Nhi dừng lại, quay đầu nghi ngờ: “Ngươi trông chừng ta sao?”


“Ai trông chừng ngươi chứ! Nhắc nhở ngươi đừng chết ở trong đó mà thôi!”

“À, ta biết rồi!”

“Biết rõ ngươi còn không dừng lại!”

“Thật đúng là ông tiểu quản gia, ta đi tiểu thôi, nếu như ngươi lo lắng thì đi cùng nhìn xem!”

“Ai muốn nhìn xem ngươi, cút!”

Cố Thanh suýt nữa bị tức chết, nắm lấy một vốc rau dại mới vừa lấy còn dính đất ném về phía Cố Phán Nhi, cảm thấy nữ nhân mình cưới về này không chỉ ngốc, còn rất không biết xấu hổ.


Lúc rau dại bay tới, Cố Phán Nhi đã tránh đi, đắc ý hả hê tiến vào trong cánh rừng, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Cố Thanh, Cố Thanh lại tức cũng không có cách nào nữa, không thể đuổi theo nàng được.


“Con mụ điên không biết xấu hổ!” Cố Thanh vừa lấy rau dại vừa mắng.


Cố Phán Nhi rất nhanh đã tiến vào bên trong, không bao lâu bắt được ba con gà rừng một con thỏ, vốn còn định bắt thêm nhiều hơn nữa, nhưng lại đụng phải bầy lợn rừng, do dự một chút vẫn lui ra ngoài, không kinh động đến chúng.

Tuy rằng thân thể này có sức lực lớn như trâu, nhưng thể chất thì hơi kém chút, đánh một bầy lợn rừng vẫn còn quá nguy hiểm.


Nếu như có vũ khí, Cố Phán Nhi bằng lòng thử xem, đáng tiếc không có.



Cục đá nhặt được chỉ có thể bắn gà rừng và thỏ.


Trên đường về, Cố Phán Nhi lại bắt được thêm một con thỏ, ngẫm nghĩ một chút không nên tham lam, trở về tìm Cố Thanh.


Cố Thanh đã sớm cuống lên, Đại Nha ngốc này vừa đi tiểu cái là không thấy bóng dáng đâu nữa, đã đi hơn mười lăm phút rồi.

Nơi đây thường xuyên có lợn rừng lui tới, sẽ không phải xui xẻo gặp lợn rừng bị lợn rừng ủi đấy chứ? Nàng do mình tốn ba trăm văn tiền mua về, nếu như để cho lợn rừng ủi chết… ngẫm lại thật đau lòng.



Đương nhiên, hắn đau lòng không phải là Đại Nha ngốc, mà là ba trăm văn tiền.


“Cố Đại Nha, con mụ ngốc, Đại Nha ngốc, con mụ điên…” Cố Thanh nhón chân lên nhìn vào bên trong, định nhìn xem Cố Phán Nhi đang ở đâu, trước đó có phân lợn rừng còn ướt, hắn không dám đi vào bên trong, đành phải đứng ở bên ngoài cẩn thận kêu gọi, sợ kéo thú hoang lớn tới.


Cố Phán Nhi mới vừa đi ra đã nghe được tiếng kêu của Cố Thanh, hơi động lòng, nhưng xưng hô này thật sự không xuôi tai, nghe khiến Cố Phán Nhi đủ loại buồn bực, từ nơi xa cắt ngang lời kêu gọi của Cố Thanh: “Được rồi, đừng kêu nữa!”