Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 5: 5




“Nương, đừng đánh, đừng, đừng đánh…”

Cố Đại Hà thấy vợ mình bị đánh, đau lòng không thôi, lại không dám đi ngăn cản mẹ mình, đành phải ôm đầu chặn lại.

Giày này đánh vào trên người hắn một đại lão gia như vậy đều cảm thấy đau đớn vô cùng, nếu như đánh lên trên người vợ mình, vậy đau bao nhiêu, Cố Đại Hà vừa sốt ruột lại đau lòng.


Chỉ có thể cầu nguyện mẹ mình nhanh đánh mệt, xả hết cơn tức này.

Trần thị ở bên cạnh nhìn xem cuộc vui, nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ giật mình, thường khuyên can đôi câu, lại là đang thêm mắm dặm muối, dưới đáy lòng rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa, không biết vui vẻ thành dạng gì.

Đối với cha nương tiện nghi hai bánh bao này bị đánh, Cố Phán Nhi không hề biết, cho dù biết đoán chừng đều không hề quản, bây giờ nàng còn chưa hoàn toàn tiếp nhận thân phận này của bản thân.

Nếu như không phải hai người đang ôm nhau khóc trước mặt này là chủ nhân của nhà này, nói không chừng nàng cũng sẽ ném ra ngoài giống như vậy.

Khóc sướt mướt gì đó, thật sự đáng ghét.

Cố Phán Nhi hơi do dự, thò chân khẽ đá: “Này, khóc xong rồi thì đi nấu cơm cho ta đi.”


Tiếng khóc dừng lại, Cố Thanh nhảy dựng lên: “Muốn ăn tự ngươi đi mà làm!”

Cố Phán Nhi nhíu mày: “Ngươi xác định kêu ta tự đi làm sao?”

Cố Thanh trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi: “Không phải ngươi đi làm chẳng lẽ là ta sao, thảo nào người nhà mẹ đẻ ngươi chửi ngươi lười, quả nhiên là đồ lười.”

Cố Phán Nhi không nói gì, nhìn chằm chằm vào An quả phụ, âm trầm nói: “Ngươi xác định muốn để ta tự đi làm bữa sáng sao?”

An quả phụ lập tức hoảng hốt, vội vàng lau nước mắt đứng lên, vội la: “Không, không cần con đi, nương đi làm bữa sáng cho con, con nhất định đừng nhúc nhích, cũng đừng đi lại.

Thanh nhi, con phải nhìn kỹ vợ con, nhất định đừng để cho nàng đến phòng bếp, bây giờ nương phải đi nấu cơm, rất nhanh sẽ xong.”

“Nương, sao nương lại…”

“Đừng nói gì cả nữa, con ở cùng với vợ con đi!”

“…”

Thân thể gầy yếu của An quả phụ chạy nhanh như bay, giống như gặp quỷ chui vào phòng bếp, còn đóng chặt cửa bếp lại.

Cố Phán Nhi chớp mắt, nở nụ cười thật vô lương.

Chuyện này không trách nàng được, muốn trách thì phải trách nguyên chủ, chuyện nam nhân có thể làm, nàng cơ bản đều có thể làm, chuyện nữ nhân có thể làm thì nàng cơ bản đều sẽ không làm.

Ví dụ như nấu cơm, lại ví dụ như thêu thùa.

Bị Chu thị ép nấu cơm, nấu ba lần, thiêu phòng bếp ba lần, nồi bị hỏng vài cái.

Trương thị dạy thêu thùa, một kim đi xuống còn tốt hơn dùng đao, mỗi kim một cái lỗ lớn, quần áo càng khâu càng nát.

Đoán chừng An thị đột nhiên nhớ ra sự tích vinh quang của Cố Phán Nhi, cho nên mới cuống lên thành như vậy, tình nguyện kéo thân thể bệnh tật đi nấu cơm, cũng không cho Cố Phán Nhi đến gần phòng bếp.


Khuôn mặt cười khẽ kia của Cố Phán Nhi rơi vào trong mắt Cố Thanh lại cảm thấy hết sức không tốt, hung tợn trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi nữ nhân vừa điên lại ngốc, ta sẽ không thừa nhận ngươi là vợ của ta, chờ nương ta khỏe lên, ta sẽ bỏ ngươi.”

Cố Phán Nhi nghiêng người liếc nhìn tiểu tướng công này: “Vậy ta nên trông mong cho nương ngươi nhanh khỏe lên hay là trông mong cho nương ngươi sớm chết đây?”

Cố Thanh đỏ mắt nhào lên cào người: “Ngươi đồ nữ nhân ác độc này!”

Cố Phán Nhi ngăn cản, vẻ mặt cười xấu xa: “Phải nói chứ, khi ngươi tức giận, giống như con thỏ nhỏ vậy.”

“Ngươi mới là thỏ tức giận!” Ánh mắt Cố Thanh đỏ hơn, theo bản năng dùng chân đá.

Cố Phán Nhi duỗi tay túm lấy, xách Cố Thanh lên ném sang bên, Cố Thanh suýt nữa va vào tường.

Mèo con xù lông, đâu thể ra ngoài là có thể xuôi được, hắn quay đầu nhào về phía Cố Phán Nhi, dáng vẻ định liều mạng, đáng tiếc là con mèo bệnh, không hề có một chút hơi sức nào.

Chụp vài lần, Cố Thanh mệt vô cùng, mặt đỏ bừng lên kiểu không khỏe mạnh.

Cố Phán Nhi nhíu mày: “Đúng là đồ yếu kém!”

Một câu nói lại khiến Cố Thanh đang bám tường sắp đứng không vững lần nữa xù lông lên, liếm đôi môi khô ráp, đang định liều mạng với Cố Phán Nhi, mới vừa nhảy lên đã ngã xuống.

Cho rằng sẽ ngã dán mặt lên đất, lại không ngờ sau gáy căng chặt, toàn thân bị người nhấc lên.

Cố Thanh đảo mắt, quay đầu cắn một phát lên cánh tay của Cố Phán Nhi, Cố Phán Nhi theo bản năng thu tay về, kéo theo Cố Thanh cắn chặt chui thẳng vào trong lòng, nàng lùi lại mấy bước đụng lên trên tường.


“Cầm tinh con chó hay sao hả?” Cố Phán Nhi nhíu mày lại.

Cố Thanh không hề chớp mắt nhìn Cố Phán Nhi, tất cả trong mắt đều là quật cường, còn hơi đắc ý nho nhỏ.

Thiếu niên mười ba tuổi vì sinh non, lại dinh dưỡng không đầy đủ nên vóc người còn không cao bằng Cố Phán Nhi, vừa đến chóp mũi.

Cố Phán Nhi trầm mặc một chút, âm trầm nói: “Quần áo của ta đã một tháng không giặt.”

“A phi phi phi… Cố Đại Nha ngươi con mụ bẩn thỉu, lại một tháng không thay giặt quần áo…” Cố Thanh tỏ vẻ tức giận, nhổ ra vài ngụm nước miếng, vẫn cảm thấy trong miệng mình có hương vị, ghê tởm vô cùng: “Về sau không cho phép ngươi lên giường ngủ, cũng không cho ngươi ở trong phòng, bẩn thành như vậy, ngươi không phải nữ nhân!”

Một giọng nói sâu xa vang lên: “Ta không phải là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi là nữ nhân sao?”

“Ngươi vừa bẩn vừa thối lại…”

“Như vậy cũng đúng, thoạt nhìn ngươi còn giống nữ nhân hơn ta nữa, liễu yếu đu đưa theo gió, lời này nói chính là ngươi.”

“Cố Đại Nha ta cắn chết ngươi con mụ bẩn thỉu này!”