Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 7: 7




Giọng nói bén nhọn thật sự khó nghe, Cố Phán Nhi ngoáy lỗ tai lùi ra đằng sau.

Cố Thanh nhíu mày cũng lùi ra đằng sau hai bước, cho dù phụ nhân này không chặn đường, hắn cũng không định rời đi lúc này.

An thị thấy Cố Thanh bị cản lại, lập tức hoảng hốt, vừa lau nước mắt vừa lao tới: “Tống đại tỷ ngươi, ngươi định làm gì? Không được bắt nạt nhi tử của ta!”

Tống đại tỷ khoa trương kêu lên: “A, ta nào dám bắt nạt các ngươi chứ! Ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ này đã câu dẫn nam nhân nhà ta đến mất hồn, nếu như ta dám bắt nạt các ngươi, nam nhân chết tiệt này chẳng phải sẽ bỏ ta sao, cưới ngươi về để ghê tởm người ta!”

Giọng phụ nhân này vốn bén nhọn, lại lên giọng, nàng vừa kêu lên bốn phía đều nghe thấy.

Đúng vào lúc sáng sớm, là thời gian các thôn dân ra ngoài làm việc, rất nhiều người đều nghe thấy lời nói của Tống đại tỷ, ào ào chạy ra nhìn xem náo nhiệt, chỉ trỏ An thị và Tống đại tỷ.

Nam nhân vốn còn thành thật khi ở dưới tay Tống đại tỷ, phen này thấy khó chịu, thấp giọng nói: “Tống đại tỷ, ngươi đang nói gì thế hả? Ngày thường ngươi nói ta ra sao cũng được, nhưng hiện giờ đang ở nhà người ta.


Huống hồ không phải ta đã nói với ngươi rồi à, ta và An muội tử đây thật sự không có gì, sao ngươi lại không tin chứ?”

Tống đại tỷ lập tức thét chói tai lên: “Không có gì sao ngươi lại đưa tiền cho nàng tiêu, có xấu hổ không vậy?”

Đều nói trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, bình thường lời đồn đại về An thị cũng không ít, nhưng đều là lời nói vô căn cứ, nói linh tinh thôi, nhưng tình huống hiện giờ không giống vậy, vợ người ta đều đã tìm đến cửa.

Có náo nhiệt để nhìn xem, bọn họ không vội đi làm việc nữa.

Lưu Thiết Trụ nôn nóng, gầm lên: “Gào thét cái gì hả, không phải nói tới đòi lại tiền à, sao lại nói lung tung chứ? Không phải ta đã giải thích với ngươi rồi à? Sao ngươi còn như vậy chứ?”

Tống đại tỷ vốn chỉ hơi nghi ngờ, nhưng vừa thấy Lưu Thiết Trụ bảo vệ An thị như vậy, lập tức càng thêm hoài nghi, nàng nhào lên đánh: “Ta đánh chết ngươi đồ không biết xấu hổ này, lão nương gả cho ngươi nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái cho ngươi, cho đến bây giờ đều chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi cả.

Ngươi thì hay rồi, cầm tiền của lão nương thêu thùa kiếm được đi nuôi đồ quả phụ không biết xấu hổ này, ngươi không có lỗi với lão nương sao…”

Lưu Thiết Trụ cảm thấy mất mặt, đẩy Tống đại tỷ một cái…

Tống đại tỷ đầu tiên sửng sốt, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, vỗ đùi kêu khóc lên: “Ông trời ơi, ta tạo nghiệt gì đây, sao lại gả cho một nam nhân vô lương tâm như vậy, để ta chết đi cho xong, đỡ bị người khác chê ta chiếm chỗ.”

Theo tiếng gào khóc của Tống đại tỷ, bọn họ cũng đã nghe rõ là có chuyện gì.

Ào ào chỉ trích An thị không biết xấu hổ, thông đồng người có vợ, hại vợ chồng người ta bất hòa.

An thị vội vàng giải thích: “Không, không phải như thế, ta…”



Không đợi An thị nói xong, Tống đại tỷ đã thét chói tai lên cắt ngang: “Cái gì không có, chẳng lẽ Thiết Trụ nhà ta không đưa tiền cho ngươi sao? Ngươi dám thề với trời không?”

“Ta, ta…” Nước mắt của An thị tí tách rơi xuống, không biết nên giải thích như thế nào nữa.

Hóa ra hai tháng trước An thị đi lên tiệm thêu trên trấn để giao bức tranh thêu, đi ra không được vài bước đã té xỉu ở trên đường, Lưu Thiết Trụ cũng đến giao tranh thêu đi ra nhìn thấy, đưa đến y quán.

Lúc đó bệnh An thị rất nghiêm trọng, chút tiền bán tranh thêu vốn không đủ tiền thuốc, Lưu Thiết Trụ thấy An thị đáng thương, lấy năm mươi văn tiền bán tranh thêu của mình của mình bù vào.

Lưu Thiết Trụ là người thật thà, không định kêu An thị trả tiền, cũng không hỏi An thị là người ở đâu.

Nhưng Tống đại tỷ lại không vui vẻ gì! Vô duyên vô cớ thiếu mất năm mươi văn tiền, thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng, Lưu Thiết Trụ không chịu được nói ra, Tống đại tỷ nghe xong nhanh chóng đi hỏi thăm.

Nhưng nghe ngóng hai tháng vẫn không hỏi được gì, cho rằng năm mươi văn kia mất trắng, chưa từng nghĩ đến hôm nay nghe người ta nói chuyện phiếm, nói đến chuyện gả cưới ở Cố gia thôn này, biết được An thị chính là nữ nhân đáng thương ở trong miệng Lưu Thiết Trụ kia, lập tức chạy tới.

Hỏi thăm ra, có người chỉ vào Cố Thanh, nói là nhi tử của An thị.


Kết quả đã xuất hiện một màn như thế kia.

Nếu như An thị là tức phụ của người khác thì thôi, nhưng cố tình lại là quả phụ xinh đẹp, dáng vẻ nhìn thấy là thương hại kia khiến Tống đại tỷ nhìn mà tức giận, không cần suy nghĩ đã hoài nghi.

Hơn nữa dáng vẻ không giải thích được này của An thị, sao có thể không khiến Tống đại tỷ nghi ngờ, trở mình đứng dậy khỏi mặt đất, nhào về phía An thị: “Ta đánh chết ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ này!”

An thị vốn thể chất yếu kém, đâu trốn được, đột ngột té ngã trên đất, trong nháy mắt đã bị cào vài cái, trên khuôn mặt tái nhợt nhiều thêm vài vết máu.

Cố Thanh sợ hãi xông đến: “Đừng đánh nương ta!”

Dáng vẻ Tống đại tỷ da dày thịt béo, một phát đã gạt Cố Thanh vừa nhào tới sang bên, ngồi ở trên người An thị, tiếp tục túm tóc đánh vào mặt vào ngực nàng, vừa đánh vừa mắng: “Ai bảo ngươi câu dẫn nam nhân, ai bảo ngươi câu dẫn nam nhân, ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ này, có mặt mũi quyến rũ…”