Cô Dâu Quỷ

Chương 28: Cuộc hội ngộ...trên giường!



Một ngày để đoàn tụ...

Một ngày để đi xa...

Khoảng cách thật ngắn ngủi.

Nên ta cần quý giá...

—————-

Sau khi Chun và Hắc Linh Sứ đã đi khuất, cái Mya vẫn ngước mắt nhìn theo mà miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Ôi! Ngài Chun! Trông chàng mới thật là tuyệt vời! – Khẽ đưa hai tay chắp nhẹ lên má, nó vẫn cứ chớp chớp mắt vẻ mơ hồ.

- Xùy! Quên đi! Ngài Hắc Linh Sứ mới thật là đẹp trai! Phong độ đúng cách đàn ông chứ... còn Bạch Linh sao... em đừng quên hắn vẫn chỉ là một đứa con gái! – Gya bỗng quay sang đá đểu.

- Gì chứ! Con gái thì làm sao! Trông ngài ấy vẫn còn đẹp trai chán! – Cái Mya nguýt dài, nó bĩu môi thấy tệ để bảo vệ cho " thần tượng " của mình.

- Hứ! Hắc Linh Sứ mới là đẹp trai nhất!!! – Nhỏ Gya bắt đầu gắt lên tức tối ( chiến tranh giữa các chị em rồi đây!)

- Cái gì cơ! Chị nói ai đẹp trai nhất cơ?! Phải là ngài Yul chứ!

- Ừ nhỉ! Quên béng đi mất ngài Yul. Ngài Yul mới thật là phong độ nhất cái Địa Ngục này! – Nhắc đến Yul, hai chị em mới cùng có một suy nghĩ, và chúng lại bắt đầu cùng nhau thở dài mơ mộng.

" Nhưng mà Yul thì thích mẫu con gái nào ta! Ngài ấy lạnh lùng quá! " – Mặt cái Mya vẫn méo xẹo quay sang nhìn chị. Còn cái Gya thì lại quay ngoắt sang nhìn Xư Bi – đứa con gái " nô lệ " đang bị ép phải đào cát. Nó bỗng cất tiếng hỏi:

- Này! Na Xư Bi! Cô có biết ngài Yul thích mẫu người con gái nào không?!

Tiếng cái Gya cất lên lanh lảnh khiến nó bất giác giật mình, nghe tới hai chữ " ngài Yul " mà con bé phải đột ngột buông tay, bần thần đến nỗi rơi luôn cả cái xẻng.

- Hả... sao... sao cơ! – Xư Bi vẫn cố giấu giếm thân phận bằng vẻ ngờ nghệch của mình.

- Ưm... hừm! Mà thôi! Quên đi! Cô thì biết gì về ngài Yul của chúng tôi cơ chứ! – Cái Gya khẽ phẩy tay rồi lại quay đi ngao ngán, chắc nó vẫn cứ nghĩ rằng Xư Bi chỉ là một con bé hồn ma bình thường thôi nhỉ!

- Ơ... tôi... – Nghe cái Gya nói thế quả thực Xư Bi cũng tức lắm! Dù sao thì nó cũng là vợ của Yul cơ mà! Thế mà bây giờ lại bị coi như một kẻ ngoài rìa... thật bực mình.

Nhưng chẳng cần chờ đến lúc Xư Bi tự biện minh thì giọng nói của Yul đã từ đâu bất ngờ cất lên, cùng với lúc hắn vòng tay thắt ngang qua eo của nó, ôm chặt và siết nhẹ khiến con bé giật bắn cả mình.

Hắn lại khẽ thì thầm bên tai bằng cái giọng trầm ấm đến khó tả.

- Vợ yêu của anh! Ở đây mà làm gì cho khổ cực thế! Mau về phòng làm " nô lệ trên giường " cho anh nào!

Nói rồi, Yul lập tức nắm chặt lấy bàn tay con bé và lôi tuột nó trở về lâu đài Quỷ của mình, chẳng để con bé kịp ú ớ thêm câu nào.

- Ơ... Sao anh lại biết em ở đây!

- Đừng hỏi vì sao! – Yul khẽ mỉm cười mà không trả lời cho con bé. Chắc hẳn cũng là có lý do.

.................

Sự xuất hiện đột ngột của vị chúa tể trong vương quốc Bóng Tối khiến cả hai đứa nó đều phải ngớ người ngơ ngác. Yul và Xư Bi đã đi khuất rồi mà hai con bé vẫn còn ngẩn người nhìn theo, Gya ú ớ:

- Ơ... thế là thế nào! Sao ngài Yul lại quen cô ta?!!

- Híc... em còn đang lo không biết sau này chúng ta sẽ ra sao đây! Chúng ta đã bắt cô ta làm nô lệ cơ mà!

- Ừ nhỉ... thôi chết rồi!

Hai chị em nó thầm nhủ rồi quay lại nhìn nhau, mặt cười méo xẹo.

..........................

[ Trở lại năm phút trước đó ]

Thực chất, ngay khi phát hiện ra dương khí của cái Xư Bi, Ji Chun đã cảm thấy ngờ ngợ. Và ngay lập tức, hắn dùng tâm pháp của mình để thông báo với Yul về sự việc đáng ngờ này. Có lẽ, đó chắc chắn sẽ là Xư Bi. Vậy nên mới có sự xuất hiện đột ngột của Yul như thế!

..............

Trở về phòng riêng của mình, Yul kéo tuột Xư Bi đi trước sự ngạc nhiên của biết bao nhiêu lâu la. Hắn đóng rầm cửa lại và ném thẳng con bé lên giường ( tất nhiên là ném nhẹ thôi). Nhẹ nhàng trườn lên người Xư Bi, Yul bắt đầu mơn trớn bằng những tiếng thở dài bên tai.

- Xư Bi... sao em lại đến đây... em có biết là anh đã nhớ em nhiều lắm không?!

- Ưm... em xin lỗi! – Vừa nói, nó vừa cố gắng lấy tay chặn lại những làn hơi quyến rũ mà Yul đang thở hắt vào mặt mình.

Khẽ nắm lấy tay Xư Bi, hắn bẻ nhẹ sang một bên, rồi dịu dàng đặt lên làn môi mềm mại của con bé một nụ hôn thật ngọt ngào với tất cả niềm thương nhớ.

Vị ngọt của tình yêu bắt đầu thấm nhuần vào đầu lưỡi, chúng nhanh chóng cuốn lấy nhau đưa đẩy tạo nên những tiếng động kích thích đến lạ thường. Trong cơn man dại ấy, Yul lại từ từ đưa tay trườn xuống ngực con bé, rồi nhẹ nhàng tháo những nút thắt bên viền áo của con bé ra... khiến nó bất giác giật mình khựng lại.

Đột ngột chặn lại bàn tay đang mơn trớn của Yul, Xư Bi vội vàng ngồi bật dậy và kéo áo lên cao, nó ngượng ngùng lắp bắp.

- Anh định làm cái gì đấy! – Mặt con bé sưng lên chất vấn.

- Ưm... thì làm cái chuyện cần làm! – Yul nói tỉnh bơ, lại còn huýt sáo vu vơ.

- Chuyện cần làm là chuyện gì?! – Trước thái độ thản nhiên của Yul, nó lại càng cau có.

- Hê hê! Thì cái chuyện duy trì nòi giống cho anh ý!! – Vừa nói, Yul lại vừa đưa tay cởi bỏ lớp xiêm y trên cơ thể mình ra một cách... nhanh thoăn thoắt.

Càng nhìn, Xư Bi lại càng đỏ bừng cả mặt. Nó vội đưa tay lên che lấy mắt rồi gào toáng lên bối rối.

- Yà! Tránh xa em ra nhé! Bộ anh coi em là cái máy sinh sản à!!!

- Ừ! Thì là cái máy sinh sản duy nhất của anh cơ mà!

Nói rồi, hắn lại vội vàng tóm chặt lấy đôi bờ vai của con bé, ấn mạnh nó xuống giường rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt, từ từ trườn xuống đôi môi, rồi liếm láp xuống phía cổ khiến cho cả người nó bỗng chốc trở nên tê dại. Cái cảm giác ấm áp mơn man ấy khiến nó bất giác rên lên những tiếc kêu hời hợt...

- Ư... hư... Yul... dừng lại đi... – Vừa nói, con bé vừa nắm chặt bàn tay, siết mạnh vào những cánh hồng được rải rác xung quanh giường ngủ.

Trong cái đêm hôm ấy, những ánh nến heo hắt khẽ đưa hương rải rác bay cùng hàng vạn cánh hoa hồng, mùi hương nhè nhẹ lan man khiến hai con người ấy cứ cuộn vào nhau như thể chỉ muốn làm một.

" Cứ như thế này mãi nhé... không rời! ".

.....................

Và cũng chẳng thể biết là họ đã làm gì trong đêm hôm ấy mà những tiếng động " huỳnh huỵch " cứ vang lên liên tiếp khiến cho cả Địa Ngục phải rung lên vì hồi hộp!

...................................

Sáng hôm sau, vẫn trong cơn mơ màng vì " làm việc quá sức " đêm qua, con bé lại uể oải ngồi dậy, ngước mắt nhìn xung quanh rồi đưa tay lên xoa mũi khìn khịt – " Mùi hoa hồng thơm quá! Ơ nhưng... Yul đâu mất rồi! ". Ngó vội xung quanh, nó đưa mắt đảo loạn lên tìm kiếm, nhưng nghiễm nhiên lại chẳng thấy Yul đâu cả. Yul lại bỏ nó đi rồi à... Con bé cứ sợ cái cảm giác trống trải đó khi không có Yul ở bên.

Bỗng, có tiếng gõ cửa.

" Ai vậy nhỉ?! " – Nó khẽ lầm bầm trong đầu như thế rồi cất tiếng – " Vào đi! ".

Xuất hiện đằng sau cánh cửa là một đám cung nữ đang mang váy áo và trang sức đến để chuẩn bị xiêm y buổi sáng cho nó. Vừa nhìn thấy bọn họ, con bé đã vội vàng ngồi bật dậy, nó kéo áo mình lại cho đỡ xộc xệch rồi lúng túng hỏi:

- Các cô vào đây làm gì vậy!

Một người hầu nữ nhanh chóng đứng lên thưa lại.

- Chúng thần đến chuẩn bị xiêm y cho nữ hoàng theo lệnh của chủ nhân! – Cô ta đáp lại nó bằng một thái độ kết sức kính cẩn như với bề trên.

- Nữ hoàng?! Cô nói vậy ý là sao?!

- Vâng! Thưa nữ hoàng, hôm nay sẽ là ngày người cùng chủ nhân chúng tôi ra mắt với toàn thể thần dân vương quốc Bóng Tối!

- Tôi á! Tôi là nữ hoàng sao?!

- Dạ phải! Vậy nên bây giờ xin mời người đến hậu cung để chúng thần cùng chuẩn bị xiêm y...

- Hậu cung?!

........................

Một lát sau, họ dẫn nó đến một cung điện có màu hồng trong suốt, với những dải lụa màu tím lung linh đẹp tuyệt vời. Ở giữa là một bồn nước khổng lồ với hàng vạn cánh hồng được rải rác ngập tràn trên mặt nước tạo nên một mùi hương dịu nhẹ mang màu của tình yêu. Nó ngỡ ngàng, rồi nhẹ nhàng chạy đến, khẽ nhón một ngón chân xuống mặt nước để cảm nhận hơi ấm dịu dàng.

- Thích quá! – Nói rồi, con bé liền hí hửng trút bỏ xiêm ý để trầm mình xuống dòng nước. Nhưng rồi, chợt khựng lại, nhìn xung quanh, con bé đột ngột giật mình – Ơ! Mọi người chưa ra ngoài à!!

Nghe nó hét toáng lên như thế mà mấy cô cung nữ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như bình thường, thậm chí, họ còn tính tiến tới để hầu tắm cho nó. Thấy vậy, con bé vội vàng vung tay lên để chặn lại, nó tỏ vẻ cau có.

- Thôi! Mọi người mau ra ngoài đi! Tôi tự tắm được mà!

- Nhưng... đó là lệnh của chủ nhân... – Một cô hầu lắp bắp.

- Không sao đâu! Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Các cô được phép ra ngoài. – Xư Bi bắt đầu nói bằng giọng nghiêm túc khiến cả đám hầu nữ phải xanh mặt mà kéo nhau đi ra vội.

........................

" Phù!! Thế là được tự do rồi! " – Nó thở dài thoải mái rồi lại thả mình trìm dần vào sâu bên trong dòng nước, cái cảm giác ấm nồng nhẹ nhàng trườn mơn man trên cơ thể khiến con bé cảm thấy thật thoải mái! Được thanh thản đầu óc, nó cứ muốn như thế này mãi. Nhưng rồi, bất giác lại có một vòng tay chợt ôm vòng lấy người nó từ phía sau lưng, từ từ vuốt nhẹ lên trên vùng ngực, nâng nhẹ chúng lên... bóp bóp!

" Oái! Chuyện quái gì thế! " – Xư Bi thầm rên lên trong đầu rồi quay ngoắt lại nhìn... Yul. Hắn đang gục đầu vào vai con bé, đặt lên làn da mịn màng đó những nụ hôn thật ngọt ngào cùng cảm giác man dại đến quyến rũ.

- Haaa... dừng lại đi mà... Yul... đừng làm vậy... – Nó bắt đầu rên lên những tiếng kêu hời hợt phát ra từ cổ họng một cách yếu mềm ( nghe chúng rất kích thích).

Càng lúc, Yul lại càng lấn sâu hơn vào những vùng nhạy cảm của " một đứa con gái " bằng đôi tay khéo léo của mình. Hắn làm cho Xư Bi có cảm giác khoan khoái đến nỗi không thể nào cưỡng lại được. Nhưng bất giác, con bé quay ngoắt lại, tặng cho hắn một cú đá cực kỳ mạo hiểm vào đúng " chân giữa " của mình.

Dính đòn, Yul ôm " thằng nhỏ " kêu lên đau đớn, mặt hắn tím bầm trách Xư Bi:

- Yà! Em làm cái trò gì vậy hả! Coi chừng hỏng mất "cái máy duy trì nòi giống " của anh bây giờ!

Nghe Yul nói thế, mặt nó cũng đỏ bừng lên mà tức tối đáp lại:

- Gì chứ! Chẳng phải hôm qua đã " làm " rồi sao! Xài xong rồi thì hỏng cũng được chứ đã làm sao! – Xư Bi vẫn nói tỉnh bơ mà không thèm bận tâm đến vẻ mặt cực nghệt của Yul.

- Vớ vẩn nào! Một lần thì đã là gì! Cần phải " làm "nhiều thì chúng ta mới có được một đội bóng chứ! – Vừa nói, Yul vừa cười hề hề một cách thật nham hiểm.

- Cái gì! Một đội bóng! Ai bảo với anh như thế hả!

- Thì... nhỏ Cheery! Nhỏ ý bảo rằng chúng ta nên sinh thêm một đội bóng!

- Cheery!! Nó là con nào!! Anh lại dám lăng nhăng với gái hả!!

- Ơ không... Cheery là tác giả truyện này mà! Em bị làm sao thế...

- Hừ... tôi không cần biết nó là con nào hết! Nhưng cấm anh được lăng...nh...

" Ôm "...

Một cái siết chặt vòng tay, thật bất ngờ, nhưng cũng đủ để cho con bé kịp dừng lại.

Thậm chí còn chẳng để cho nó ú ớ thêm một câu nào nữa, Yul cứ ôm mãi như thế, rồi lại thì thầm bên tai. Chất giọng truyền cảm đặc biệt dành cho nó mỗi khi con bé khóc. Nay, hắn lại đem ra để dỗ dành...

- Sẽ chẳng bao giờ anh lăng nhăng đâu... vì kiếm đâu ra được một Xư Bi thứ hai đáng yêu như thế này chứ! Anh yêu em. Vậy nên... cứ để như thế này mãi nhé... chỉ một lát thôi.

Lời của Yul khẽ thì thầm bên tai con bé khiến cho nó cảm thấy ấm áp cực kỳ! Nhưng rồi, nhanh như cắt, nó lại kịp nhận ra một hành động kỳ cục đến khó hiểu khiến cho con bé phải nắm chặt bàn tay mình lại... chuẩn bị đấm, miệng thì lẩm bẩm:" Cái gì chứ! Cứ để như thế này mãi á! Anh ta đang để tay lên ngực mình mà! "...

" Biến ra ngoài ngayyyyyyyyyyyyy! "

Tiếng của Xư Bi vang lên đanh thép như âm vọng khắp cả một vùng hậu cung khiến cho tất thảy mọi người đều phải giật bắn cả mình, ngay cả lũ dơi cũng phải xào xạc vỗ cánh bay...

....................

" Hừ! Cứ cười đi! Để rồi xem các người còn cười được đến bao giờ! " -Tiếng của cái YuMi khẽ rít lên trong hơi gió một cách thật ghê rợn.

Ở phía bên kia, nơi một nửa còn lại của gianh giới Địa Ngục, cái YuMi vẫn hằng ngày theo dõi tụi nó qua quả cầu thủy tinh với sức mạnh ma thuật của mình. Nhìn hai đứa đã đoàn tụ vui vẻ bên nhau, nó lại càng không chịu nổi. Bởi bao nhiêu toan tính của mình bỗng chốc đã trở thành tro bụi. Khẽ nghiến răng rên lên những tiếng ken két nghe đến rùng mình, YuMi vội vàng gọi Hắc Linh Sứ lại. Cô ta đưa cho hắn một chiếc lọ mà bên trong có chứa một thứ nước độc gì đó mang màu vàng sóng sánh. Khẽ nhếch môi cười, YuMi dặn dò hắn phải thật cẩn thận. Độc lắm đấy!

................................

Mọi chuyện vẫn được sắp xếp như YuMi dự tính, Hắc Linh Sứ sau khi nghe lệnh của chủ nhân liền lập tức tới gặp Gya. Người mà hắn biết rằng cô ta đang si mê mình. Dĩ nhiên, phải lợi dụng.

Hẹn gặp Gya ở một nơi tăm tối của Địa Ngục, gần nơi ngăn cách giữa lãnh địa của cái YuMi và thằng Yul. Hắn thì thầm to nhỏ bên tai con nhóc một cách thật ngọt ngào để nó cảm thấy dễ nghe hơn.

- Gya! Em có thể giúp ta đưa thứ này cho tân Nữ Hoàng uống vào lúc sau khi tắm được chứ?!

Vừa nói, Hắc Linh vừa rút ra từ trong tay áo mình một chiếc lọ có đựng thứ nước sóng sánh màu vàng. Hắn khẽ lắc nhẹ lên rồi từ từ đưa cho con bé. Nhận lấy lọ thuốc độc, Gya còn rụt rè không dám cầm lên, nó lắp bắp.

- Cái này là...

- Một thứ thuốc tăng ma lực dành cho Nữ Hoàng thôi! – Hắn vội ngắt lời.

- Hờ! Nhưng sao ngài lại nghĩ là tôi sẽ đưa thứ thuốc này cho tân Nữ Hoàng?! – Gya khẽ nhíu mày nghi ngại, nó cố tình làm vẻ lạnh lùng.

- Vì ta biết em yêu ta! Phải vậy không?! – Nói rồi, hắn liền đưa một ngón tay mình lên, nâng nhẹ cằm con bé và thì thầm gần đôi môi khiến vẻ mặt lạnh ngắt bỗng chốc đỏ ửng lên trông thấy. Nó rụt rè đáp lại...

- Có lẽ... nhưng để xem đã!

- Làm xong việc, ta chờ nàng ở phòng của ta. Nếu làm tốt thì chúng ta sẽ có một đêm vui vẻ đấy! – Hắc Linh Sứ khẽ nhếch môi cười thô bỉ.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, vẻ mặt của cái Gya lại chựt sượng lại, dường như nó có vẻ không thích thú với kiểu ăn nói ấy cho lắm.

- Ngài đang nghĩ tôi là một con điếm đấy à?!

- Không! Em là một người tình...

Nói rồi, hắn lẳng lặng bước đi, chỉ khẽ ngoái lại mỉm cười một cái thật lãng tử như để dành tặng cho con bé rồi dần dần chìm vào bóng tối... chìm vào phía nơi xa xăm của địa ngục... là lãnh địa của cái Yumi.

......................

Ngay khi bóng Hắc Linh Sứ vừa đi khuất, cái Mya – đứa em gái đã núp đằng sau mỏm đá để quan sát tất thảy mọi chuyện từ nãy tới giờ mới vội vàng bước ra. Thấy chị mình chuẩn bị hành động, nhanh như cắt, nó phóng ra chặn lại. Với vẻ mặt hốt hoảng hết sức, cái Mya nắm lấy tay chị nó thốt lên.

- Chị định làm gì vậy! Chẳng nhẽ chị định hại Xư Bi thật à! Cô ấy là bạn chúng ta mà!

- Gì chứ! Bạn sao?! Cô ta chỉ là một kẻ qua đường...

- Nhưng... chẳng nhẽ chị lại tin vào những lời mà ngài Hắc Linh Sứ nói. Hắn chỉ lường gạt!

- Vậy nếu... ngài Chun của em cũng nói vậy với em... thì em có tin không?! – Ném ánh mắt sắc lạnh của mình sang nhìn Mya, cái Gya hỏi dò.

Và tất nhiên, lời nói ấy rất có tác dụng. Bởi Chun là người trong mộng của nó mà. Cả hai chị em nó... chúng đều quá tôn sùng vào tình yêu của mình. Vậy nên, ích kỷ một chút cũng không phải là lạ.

Thấy Mya không nói gì được nữa, Gya cũng lạnh lùng bước đi. Nó nhanh chóng tiến tới lâu đài của Quỷ.

..............................................

Trở lại căn phòng màu tím nơi hậu cung, cái Xư Bi cũng vừa mới tắm xong, nó lại nhẹ nhàng choàng lấy lớp áo mỏng có màu lụa ánh hồng rồi từ từ bước lên trên thềm đá. Còn chưa kịp ra ngoài với đám cung nữ, thì bỗng nhiên, Mya chợt xuất hiện.

Trên tay nó cầm một chiếc cốc có màu xanh ngọc bích mà trong đó còn đựng thứ nước gì đó màu vàng. Nhìn cũng có vẻ đẹp, Xư Bi tò mò hỏi:

- Cái gì vậy?!

- Đây là nước thần, thứ nước dùng để tăng ma lực cho người mới đến thế giới Quỷ và để dòng máu của Người luôn được chảy hòa cùng chúng tôi.

- À... cũng giống như một nghi thức chào đón chứ gì! Được rồi, tôi sẽ uống!

Nói rồi, nó liền đưa tay ra nắm lấy chiếc cốc, chẳng bận tâm thêm chút gì vì không có lòng ngờ vực với Gya, con bé đưa lên miệng uống một ngụm rồi đặt xuống. Cảm giác không có gì lạ lắm ngoài một luồng sinh khí bỗng chốc chạy sượt qua người. Gây cho nó một chút gì đó choáng váng, nhưng rồi cũng dịu lại dần trong giây lát. Nó nghĩ, chắc là tác dụng của ma lực.

Cảm ơn cái Gya, con nhóc lại lon ton chạy ra ngoài sảnh, luống cuống đi tìm thằng Yul trong cái đống hỗn độn lẫn biết bao nhiêu là người ( mà thực ra toàn là ma quỷ).

Chỗ rượu còn thừa ấy, khi cái Gya vừa tiện tay hất tạm vào một đám cây ma bên đường, chúng lập tức héo mà chết hết.

....................

Buổi lễ ra mắt chào đón Nữ Hoàng đã được bắt đầu, cái Xư Bi sau khi được cả đám cung nữ chuẩn bị cho tất thảy mọi thứ từ trang phục đến đầu tóc. Nó – bây giờ đã thực sự giống một nữ hoàng, một bà nữ hoàng bước ra từ trong vương quốc bóng đêm. Con bé duyên dáng tiến tới bên Yul trên bục ghế ngai vàng cao tít kia. Hắn vẫn đang hướng ánh mắt mong mỏi tới chờ nó, và hai đứa đã thực sự được ở bên cạnh nhau. Trong giây phút này, mọi ánh đèn đều bừng sáng từ những cây trượng cổ được thắp xung quanh cung điện, tiếng đàn nhạc được cất lên tha thiết mang những giai điệu trầm bổng thật du dương, Yul và Xư Bi nắm lấy tay nhau tiến tới phía mọi người trước ánh mắt của biết bao nhiêu thần dân vương quốc Quỷ.

Nhìn nó lúc này thật là quý phái, quý phái nhưng lạnh lùng và sắc sảo, không còn cái vẻ ngây thơ đáng yêu như Xư Bi lúc trước nữa. Có lẽ, thời gian trôi qua, trải qua biết bao nhiêu thử thách đớn đau, con bé đã không còn có thể nở một nụ cười trong sáng hồn nhiên như những phút ban đầu.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi thần dân vương quốc Quỷ, Yul nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cái Xư Bi, thắt chặt chúng bằng cả trái tim mình và bắt đầu mở lời tuyên bố về danh phận mới của nó.

" Thưa tất cả thần của vương quốc Bóng Tối! Ngày hôm nay ta muốn thông báo một điều quan trọng. Rằng, Na Xư Bi, tức người con gái đang đứng cạnh ta đây. Cũng là người mà lòng ta yêu nhất, sẽ là người mãi luôn ở bên cạnh ta, cùng giúp ta cái quản vương quốc Quỷ. Kể từ ngày hôm nay, nàng sẽ là Nữ...h.... "

" Làm gì mà nhanh thế! Hai người sao có thể dễ dàng đến được với nhau khi chưa có được lời chúc mừng từ em chứ! " – Tiếng cái Yumi đột ngột cất lên như cắt đứt cả lời nói đang dang dở của thẳng Yul, khiến tất cả mọi người đều phải sững lại rồi bần thần quay ra... nhìn thấy nó đang đứng sừng sững trên những tầng mây có màu xanh xám. Cái Yumi nở một nụ cười nham hiểm rồi nhẹ nhàng đáp xuống, lại cất cái giọng lanh lảnh nhưng cực kỳ sắc sảo của nó lên, hướng ánh mắt hình viên đạn đến nhìn Xư Bi, nó nói:

- Chỉ là chúc mừng thôi mà! Làm gì phải căng thẳng thế!

- Chúng tôi không cần lời chúc mừng của cô. Trở về đi! – Giọng thằng Yul cất lên bực bội, hắn đã bắt đầu cảm thấy sắp có chuyện rồi.

- Ồ! Anh đang đuổi em đấy à! Hừm... cũng được thôi! Nhưng trước khi đi, em còn muốn tặng mọi người thêm một món quà...

Vừa dứt lời, con bé vung mạnh hai cánh tay của mình lên khiến những làn mây đen bất giác kéo đến tối sầm cả trời đất, mọi thứ cứ nứt ra trong cơn bàng hoàng, tất cả những lớp cửa kính được xếp thành vòm che chắn cả khu đại điện cũng phút chốc nát tan và bắn ra thành vạn mảnh. Cảnh tượng của một buổi lễ chào mừng đang trang trọng bỗng chốc trở thành bãi chiến trường. Quân đoàn của cái Yumy đột ngột ập tới vây quanh mọi lối đi bằng hàng vạn mũi giáo, cung tên của mình.

Bóng tối đột ngột ập tới và cuốn đi cũng mỗi lúc một nhanh.

Chỉ trong giây lát.

Tất cả lại trở lại bình thường.

Duy chỉ có...

Tiếng cái Mya kêu lên hoảng hốt:

- Nữ hoàng đâu rồi!!