Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung

Chương 152: Vứt Sạch Mặt Mũi





“Phù Dung, Khương Vũ còn ở bên trong tòa nhà đó.

Anh ấy muốn tự sát.

Cô có thể cứu anh ấy không?”
Bạch Thanh Ngân nắm chặt lấy tay của Phù Dung mà khóc lớn.

Cả đều gần như là ngã quỵ.
Phù Dung bị Bạch Thanh Ngân kéo tay, cả người cũng loạng choạng suýt ngã.

Phía sau lưng được một lực lớn kéo lại, sau đó cả người rơi vào vòng ngực ấm áp.
“Bạch Thanh Ngân, cô điên à?”, Từ Ngưng Viên tức giận mà trừng mắt mắng lớn, “Lửa cháy lớn như thế, cô thử nói làm sao Phù Dung có thể cứu được Khương Vũ đây hả?”
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên ôm lấy, Bạch Thanh Ngân liền mất điểm tựa, một lần nữa lại ngã trên nền đất.

Cô chống tay lên sàn, khóc nấc lên đầy bất lực.

Câu nói của Từ Ngưng Viên không khác gì một cái tát vào mặt ép buộc Bạch Thanh Ngân phải tỉnh lại.

Cô biết chứ.

Cô biết Carlos Khương Vũ không thể nào sống sót được trong biển lửa đó.

Thế nhưng Bạch Thanh Ngân vẫn không thể nào chấp nhận.
“AAAAAAA.”
Bạch Thanh Ngân đau đớn mà gào lớn lên, bên cạnh tòa nhà lửa vẫn cháy lớn không có dấu hiệu ngừng lại như đang cùng khóc chung với cô.
Phù Dung nhìn Bạch Thanh Ngân, bỗng dưng cảm thấy cả người không còn sức lực.

Cô mệt mỏi, dựa hẳn vào người của Từ Ngưng Viên mà nhắm mắt lại.

Từ Ngưng Viên thấy thế liền dứt khoát bế cô lên xe trở về.

Chuyện ở đây chẳng thể nào thay đổi được nữa rồi.

Bạch Thanh Ngân vì vụ việc của Carlos Khương Vũ mà đã bị cục cảnh sát cắt chức.

Hiện tại cô nàng chỉ là một người dân bình thường mà thôi.

Bạch Thanh Ngân của hiện tại cũng bất lực, đau đớn chịu đựng nỗi mất mát người cô yêu thương nhất.

Phù Dung không biết rằng sau này Bạch Thanh Ngân sẽ tiếp tục sống tiếp thế nào Cô ấy có thể trở nên mạnh mẽ mà vượt qua? Hay sẽ chìm đắm trong đau khổ và thù hận.

Phù Dung không biết.

Sự trả thù của cô kết thúc, nhưng cũng kéo theo đó quá nhiều mất mát và đau thương.

Mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, rốt cuộc ai đúng, ai sai cũng chỉ là một khái niệm phiến diện mà thôi.
“Phù Dung, em ổn chứ?”
Từ Ngưng Viên quay sang nhìn Phù Dung mà lo lắng hỏi.

Từ lúc anh đưa Phù Dung lên xe tới giờ, cô chỉ im lặng mà nhìn ra ngoài cửa xe.

Suốt cả chặng đường dài cũng chỉ duy trì mỗi trạng thái đó.
Câu hỏi của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung sực tỉnh ra khỏi những suy nghĩ rối ren trong đầu.

Cô quay mặt lại nhìn Từ Ngưng Viên đang ở bên cạnh.

Lãnh Khiêm không có ở đây, Từ Ngưng Viên đang ngồi ở ghế lái.

Vẻ mặt anh tràn đầy căng thẳng và lo lắng, môi mím chặt, mắt tập trung nhìn về phía trước, chăm chú vào dòng xe cộ.

Phù Dung biết, Từ Ngưng Viên đang lo lắng cho mình.
“Từ Ngưng Viên.” Phù Dung thều thào gọi tên anh.
“Hử?”, Từ Ngưng Viên dịu dàng đáp lời, “Em khó chịu ở đâu hả? Có cần đi khám không?”
Phù Dung lắc lắc đầu, trong lòng thầm buồn cười vì lo lắng thái quá của Từ Ngưng Viên.

Cô cũng không đến mức yếu ớt như vậy đâu.

Chỉ là sự việc của Bạch Thanh Ngân khiến Phù Dung muốn buông bỏ bớt hận thù trong lòng, nghĩ thông suốt một số chuyện.
“Từ Ngưng Viên, tôi cho phép anh ở lại nhà của tôi đó”, Phù Dung thở dài một hơi, giọng nói nhàn nhạt.
“KÉT.”
Chiếc xe đang chạy trên đường đột ngột bị Từ Ngưng Viên đạp chân ga thắng gấp lại.

Phù Dung ngồi không vững, cả người đổ nhào về phía trước, đầu đập vào thành cửa đau nhói.
“Từ Ngưng Viên, anh bị điên hả?” Phù Dung ôm đầu, tức giận mà hét lớn lên.
“Phù Dung, vừa nãy em vừa nói gì vậy?”
Từ Ngưng Viên quay hẳn người về phía Phù Dung, căng thẳng mà hỏi lại.
“Tôi hỏi anh bị điên rồi hả?”
Phù Dung xoa xoa trên rán, trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên đầy oán trách.

Người đàn ông này được Lãnh Khiêm lái xe chở đi riết rồi đến việc lái xe cũng làm không xong là sao hả? Đau chết cô rồi.
“Không.

Không phải câu này.

Câu trước đó cơ.”
Từ Ngưng Viên lắc lắc đầu, vẫn duy trì bộ dáng căng thẳng của mình mà hỏi lại.

Anh còn khoa trương mà nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm về phía Phù Dung.
Phù Dung nhíu mày, nhìn bộ dáng khẩn trương của Từ Ngưng Viên, sau đó liền hiểu ra anh chàng đang hỏi đến chuyện gì.
“À, không có gì”, Phù Dung nhướng mày, ngồi thẳng dậy mà tỏ vẻ hồn nhiên, “Tôi chỉ nói là muốn mau chóng về nhà thôi.


Đói bụng rồi.”
Từ Ngưng Viên nghe xong câu trả lời thì ngớ người ra, mắt trợn lớn.

Chẳng lẽ anh bị hoang tưởng thật? Không thể nào.

Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Phù Dung, đến khi miệng của Phù Dung không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

Từ Ngưng Viên liền hét lớn:
“Phù Dung, em nói dối.

Rõ ràng khi này em nói đồng ý cho tôi ở tại nhà của em mà đúng không? Em nói ra rồi thì không được rút lời lại đâu.

Tôi không cho phép.”
“Ha ha ha.”
Phù Dung cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật cười lớn.

Người này cũng ngộ, cô có bảo là muốn rút lại lời nói đâu chứ?
Từ Ngưng Viên bên ngoài mạnh miệng vậy thôi nhưng trong lòng vẫn còn rất thấp thỏm.

Anh thấy Phù Dung cười vui vẻ thì cũng ngô nghê mà cười theo.

Sau đó lại lo lắng mà hỏi lại cô:
“Thật nhé?”
“Ừ, thật”, Phù Dung gật đầu, nhưng nụ cười trên môi dần dần khép lại, “Nhưng mà…tôi chỉ có thể là buông bỏ nỗi hận đối với anh mà thôi.

Nếu anh chưa có chỗ nào để ở thì cứ ở lại chỗ tôi đi, tôi cho anh thuê phòng, nhớ trả tiền đúng tháng là được.

Từ Ngưng Viên, tôi đối với anh sẽ giống như những người bình thường, chúng ta có thể làm bạn bè với nhau.

Anh thấy thế nào?”
Theo câu nói của Phù Dung, mặt của Từ Ngưng Viên càng lúc càng trở nên đen thui.

Bạn bè? Bạn bè là thế quái nào vậy? Anh mím chặt môi, thể hiện sự phản đối.
“Sao? Không đồng ý?”
Phù Dung nhìn bộ dáng đầy ấm ức của Từ Ngưng Viên, khẽ gật gù:
“Vậy được thôi.

Anh không muốn làm bạn bè với tôi thì cứ dứt khoát trở thành người xa lạ đi.

Lát về tôi sẽ lập tức dọn dẹp hết mọi đồ đạc của anh mà quăng ra đường.


Nếu bà Nghiêm còn dám mở cửa cho anh vào, tôi sẽ cấm cửa mẹ anh luôn.

Anh không muốn thuê phòng ở nhà tôi thì thôi, tôi cho người khác thuê cũng được.

Dù sao thì…”
“Ai bảo tôi không muốn thuê phòng hả?”, Từ Ngưng Viên vội vàng hét toáng lên, ngăn chặn câu nói xua đuổi của Phù Dung lại:
“Tôi thuê, tôi thuê.

Được chưa hả?”
Từ Ngưng Viên nói xong thì ngồi lại vào ghế, tay siết chặt vô lăng mà hậm hực:
“Có người chủ nhà nào mà lại ác độc như em không hả? Đồ người ta đang để mà đòi quăng ra ngoài đường.”
Từ Ngưng Viên buồn bực, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đáp ứng Phù Dung.

Làm người thuê phòng thì làm người thuê phòng vậy.

Ít ra thì anh vẫn còn có thể ở bên cạnh Phù Dung, ở bên cạnh Niệm Thâm.

Bọn họ vẫn là ở chung một nhà đó thôi.

Hừ hừ.
Phù Dung liếc nhìn sang Từ Ngưng Viên đang cau có bên cạnh, trong lòng cười thầm.

Phía sau có tiếng còi xe vang lên, Từ Ngưng Viên lái xe chạy đi tiến về chung cư của Phù Dung.

Kể từ ngày hôm nay anh dùng một thân phận mới để bên cạnh Phù Dung: ‘người thuê phòng’.
Từ Ngưng Viên càng nghĩ thì càng cảm thấy bản thân mình thật thê thảm.

Để theo đuổi được Phù Dung anh đúng thật vứt sạch mặt mũi của mình đi rồi này.

Haizzz.