Cao Thúy Cầm cuối cùng cũng được thả ra khỏi đồn cảnh sát.
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy mẹ, nhưng bà ấy lại đẩy cô ra, mau chóng lên xe.
"Tiểu Kiều à, con không cần nói gì cả, bây giờ mẹ chỉ muốn gặp Tùng Tùng." Cao Thúy Cầm ở đồn cảnh sát mấy ngày, người bà ấy lo lắng nhất chính là Vũ Thanh Tùng.
Con trai bảo bối của bà ấy.
Vũ Tiểu Kiều mất tự nhiên "À" lên, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười.
Rốt cuộc mẹ đã đi ra rồi, thật là tốt quá rồi!
Vũ Tiểu Kiều đuổi sát theo lên xe, cùng mẹ trở về nhà.
Về đến nhà, Vũ Thanh Tùng nhào tới, ôm chặc lấy Cao Thúy Cầm. Mặc dù Vũ Thanh Tùng có bệnh, nhưng cơ thể lại phát triển bình thường, cơ thể cao lớn, anh ta thiếu chút nữa đẩy Cao Thúy Cầm ngã nhào.
"Tùng Tùng nhớ mẹ lắm phải không? Mẹ đã trở về rồi, con trai ngoan của mẹ." Cao Thúy Cầm bưng lấy khuôn mặt của Vũ Thanh Tùng, trong mắt ngập tràn nước mắt.
Vũ Thanh Tùng rúc vào trong vòng tay của mẹ nũng nịu, còn muốn nhảy đến trên người mẹ, để mẹ bé.
Sắc mặt của Cao Thúy Cầm đã rất tái nhợt, cố gắng chống đỡ nói: “Tùng Tùng, con đã trưởng thành rồi, mẹ không thể bế con được nữa. Mẹ hơi mệt, mẹ ngồi ở trên ghế sa lon, ôm Tùng Tùng có được không?"
Vũ Thanh Tùng tung tăng dắt tay mẹ, lôi Cao Thúy Cầm ngồi ở trên ghế sa lon.
Vũ Tiểu Kiều thấy anh trai vui vẻ như vậy, trái tim lơ lửng giữa không trung cũng dận hạ xuống, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp.
Lúc này, cô cảm thấy, chỉ cần anh và mẹ đều ổn, mặc kệ bảo cô làm gì, cô đều nguyện ý.
"Thúy Cầm à, sắc mặt của bà không tốt, chắc mấy ngày qua không được nghỉ ngơi tốt, để tôi đỡ bà trở về phòng nghỉ ngơi." Lý Thành Sơn làm ra vẻ cực kỳ quan tâm, dịu dàng giống như một người chồng tốt.
Cao Thúy Cầm không thể chịu đựng được thế tấn công dịu dàng của Lý Thành Sơn, tất cả oán khí và lửa giận đều dần tiêu tan hơn nửa: “Thành Sơn, sau này ông đừng đến sòng bạc nữa, được không? Chúng ta an an ổn ổn sống với nhau, đừng gây thêm phiền toái nữa được không?"
Lý Thành Sơn vội vàng giơ tay thề: “Tôi xin thề, sau này tôi sẽ không đi đến sòng bạc nữa! Tôi nhất định sẽ hối cải, làm người lần nữa!"
Lý Thành Sơn đứng ở trước mặt Cao Thúy Cầm, cầm tay của Cao Thúy Cầm: “Thúy Cầm, tôi sai rồi, thật sự biết lỗi rồi, bà tha thứ cho tôi đi."
Cao Thúy Cầm mềm lòng: “Chỉ cần ông thay đổi, tôi sẽ tha thứ cho ông."
"Tôi nhất định sẽ thay đổi! Sẽ không chọc cho bà tức giận nữa, không để bà lại mệt mỏi vì tôi nữa Thúy Cầm, chỉ có bà là tốt với tôi nhất." Lý Thành Sơn cầm lấy tay của Cao Thúy Cầm, làm ra vẻ nghẹn ngào nói.
Vũ Tiểu Kiều không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng kinh tởm của Lý Thành Sơn nữa, xoay người đi vào phòng bếp, giúp dì Trương chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng khách bỗng truyền tới tiếng thét kinh hãi của Lý Thành Sơn: “Thúy Cầm, Thúy Cầm…"
Vũ Tiểu Kiều vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy mẹ mình ngất ở trên nền nhà, Vũ Thanh Tùng không ngừng lôi kéo mẹ ở trên đất, gấp đến độ "A a" kêu to.
"Mẹ, mẹ…"
Vũ Tiểu Kiều nhào tới, thấy sắc mặt của Cao Thúy Cầm tái nhợt đến dọa người, không có chút sắc máu nào, Vũ Tiểu Kiều vội vàng ấn gọi điện thoại cấp cứu, đưa mẹ đi bệnh viện.
Cao Thúy Cầm ở đồn cảnh sát mấy ngày, cơm nước không đầy đủ, bệnh hạ đường huyết của bà ấy tái phát, hôn mê nằm ở bệnh viện hai ngày liền, mới dần dần tỉnh lại.
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi…" Vũ Tiểu Kiều nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của mẹ, nghẹn ngào nói.
Cổ họng khô khốc dần trở nên dễ chịu, Cao Thúy Cầm cũng có thể phát ra giọng nói, nhưng vừa mở miệng lại là hỏi Vũ Thanh Tùng.
"Tiểu Kiều à, Tùng Tùng đâu?"
Ở trong thế giới của Cao Thúy Cầm, người bà ấy quan tâm nhất, chỉ có Vũ Thanh Tùng.
"Anh con đã trở về rồi, anh ấy nhìn thấy dáng vẻ của mẹ nằm trong trong bệnh viện, sợ hãi chạy đi mất, cha ở nhà chăm sóc cho anh. Ở nhà đã có cha và dì Trương, mẹ không cần phải lo lắng, cứ tập trung điều dưỡng cơ thể của mình trước đã."
Cao Thúy Cầm yên tâm gật đầu.
"Mẹ đói bụng không? Dì Trương vừa đưa cháo tới, con đút cho mẹ ăn." Vũ Tiểu Kiều đứng dậy, hơi choáng váng đầu, cô đã không chợp mắt suốt hai ngày hai đêm rồi, trong mắt phủ đầy tia máu, giờ phút này chỉ là cố gắng chống đỡ.
Vũ Tiểu Kiều cố gắng bưng bát cháo, ngồi ở bên người Cao Thúy Cầm.
Cao Thúy Cầm đau lòng nhìn Vũ Tiểu Kiều, hơi nghẹn ngào nói: “Tiểu Kiều, vất vả cho con rồi…"
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều thầm mềm nhũn, sau đó cô mỉm cười, có sự quan tâm của mẹ, tất cả mệt mỏi đều nhất thời tiêu tán mất tăm.
"Mẹ ơi, mẹ là mẹ của con, con là con gái của mẹ, con chăm sóc cho mẹ là điều phải làm!"
Cao Thúy Cầm ăn hai thìa cháo, không có khẩu vị gì, hỏi nhỏ: “Tiểu Kiều, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Sao con có thể cứu được mẹ ra?"
Vũ Tiểu Kiều rủ mi mắt xuống: “Là cha lấy được tiền."
"Con đừng có lừa mẹ! Mẹ ở bên ông ta bao nhiêu năm, hiểu ông ta rất rõ. Chỉ cần có tiền, là ông ta cầm đi đánh bạc, nào có tiền cứu mẹ."
Vũ Tiểu Kiều cố gắng cong khóe môi cười: “Dạ… dạ… con mượn tiền của Tào Xuyên."
Nghe thấy vậy, trái tim treo lơ lửng giữa không trung của Cao Thúy Cầm cũng được hạ xuống: “Mẹ thật sự rất lo lắng, sợ con vì tiền mà làm một số chuyện đáng xấu hổ! Đứa bé Tào Xuyên này cũng không tệ, lúc chúng ta gặp khó khăn, biết giúp đỡ chúng ta."
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ cúi đầu, không nói câu gì.
"Tiểu Kiều à, con và Tào Xuyên chỉ đang quen nhau, không thể cầm không của người ta nhiều tiền như vậy được. Chờ mẹ khỏe lại, kiếm tiền sẽ lập tức trả lại cho Tào Xuyên."
Vũ Tiểu Kiều gật đầu nói: “Mẹ, con sẽ cố gắng kiếm tiền, không để mẹ phải vất vả nữa!"
"Tiểu Kiều, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của con là cố gắng học cho giỏi ở Styland, thuận lợi nhận được bằng tốt nghiệp, như thế mới có được công việc tốt."
"Mẹ sinh ra con, là để con chăm sóc tốt cho anh con, nếu không năm đó mẹ đã đi đến bệnh viện phá bỏ con rồi! Con may mắn tới được thế giới này, phải nên cám ơn anh con, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ thất vọng."
Từ nhỏ đến lớn, Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn nghe mẹ nhắc đi nhắc lại những lời này ở bên tai, mặc dù trong lòng không được thoải mái cho lắm, nhưng cô đã sớm coi chuyện chăm sóc cho anh là sứ mệnh trọn đời của mình rồi.
"Tiểu Kiều, hôm nay con còn phải đi học, không thể cứ ở đây với mẹ được, con mau trở về trường đi học đi." Cao Thúy Cầm thúc giục.
Vũ Tiểu Kiều đành phải lê cơ thể mệt lả, rời khỏi phòng bệnh của mẹ.
Mỗi một bước đi, cô đều phải cực kỳ cố gắng, vất vả lắm mới chống đỡ được tới tầng một, lại bị mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viện ngăn lại.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy tất cả lãnh đạo cấp cao trong bệnh viện đứng xếp hàng ở cửa, chào đón một nhân vật quan trọng.
Tịch Thần Hãn đỡ bà nội đi vào cửa bệnh viện Đức An, đứng trong đám người vây quanh, tôn quý như đế vương, toàn thân tỏa ra ánh hào quang chói lóa.
Vũ Tiểu Kiều nheo đôi mắt đã khô khốc lại, luôn cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng lại không thể nhớ nổi đã từng gặp ở nơi nào.
Cô hơi choáng váng, đứng không vững, may là nhân viên bảo vệ đứng ngăn ở trước mặt cô, nên cô mới không bị ngã xuống.
Tịch Thần Hãn vừa vào đã nhìn thấy được Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng bắn tới, đôi mắt đen dần nheo lại.
Rốt cuộc lại là cô!
Đám lãnh đạo bệnh viện thấy Tịch Thần Hãn lộ vẻ tức giận, tranh thủ thời gian bảo nhân viên bảo vệ đuổi Vũ Tiểu Kiều đi.
Nhân viên bảo vệ cố gắng lôi Vũ Tiểu Kiều đi, nhưng Vũ Tiểu Kiều cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Tịch Thần Hãn, không chịu rời đi.
Tịch Thần Hãn cất bước, chậm rãi đi về phía Vũ Tiểu Kiều