Gần đây Kỷ Tiểu Dao hết sức phiền não về một việc, bản thân mình hình như đang dậy thì. Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nếu như dậy thì quá sớm thì sao? Thật là khiến người ta khó chịu. Cô nhớ rõ kiếp trước mãi đến lúc lên trung học cô mới bắt đầu dậy thì, vì sao bây giờ lại sớm hơn hai năm, chẳng lẽ bởi gần đây ăn nhiều hơn sao?
Vì trong nhà có một anh họ sắp thi tốt nghiệp trung học nên gần đây thức ăn quả thực là đại bổ. Hầu như mỗi ngày đều ăn canh sườn lợn, gà mái, bên trong lại luân phiên cho thêm hải sâm[1], cẩu kỷ tử[2] linh tinh, quả thực không khác dinh dưỡng cho phụ nữ ở cữ là mấy. Vốn ăn cái gì là chuyện tự nguyện, nhưng vì Kỷ Minh Diệu không thích uống mấy thứ ngấy mỡ đó nên để buộc anh mỗi ngày phải uống một chén canh, Trương Anh quyết định mỗi người trong nhà đều phải uống cùng. Cái này và tội liên đới ở cổ đại có khác gì nhau, đúng là không có nhân tính! Cuối cùng Kỷ Tiểu Dao uống nhiều đến mức muốn ói ra. Cũng may chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.
[1] Hải sâm: còn gọi là Dưa chuột biển hay tên gọi dân gian là đỉa biển là tên gọi chung của một nhóm động vật biển thuộc lớp Holothuroidea với thân hình dài và da có lông, có xương trong nằm ngay dưới da, sống trong lòng biển trên khắp thế giới. Tên tiếng Anh của loài này là Sea cucumber nghĩa là dưa biển do thân hình loài vật này giống quả dưa.Hải sâm được xem là món cao lương mỹ vị ở Malaysia, Trung Quốc, Nhật Bản, Indonesia do người ta tin tưởng vào tác dụng chữa bệnh của nó.
hai-sam-phu-quoc
[2] Cẩu kỷ tử: Củ khởi còn gọi là củ khỉ hay cẩu kỷ là tên gọi chung của ít nhất 2 trong số khoảng 90 loài thực vật của chi Lycium. Đó là Lycium chinense và Lycium barbarum (cẩu kỷ Ninh Hạ). Chúng là hai loài thực vật có quan hệ gần trong họ Cà (Solanaceae). Bản địa cây củ khởi có lẽ là vùng Đông Nam châu Âu trải rộng sang Tây Nam châu Á nhưng cây này ngày nay chủ yếu trồng ở Trung Hoa với 7 loài được ghi nhận trong Quần thực vật Trung Hoa. Cây củ khởi được dùng làm vị thuốc trong Đông y gán với tích vua Thần Nông. Trái củ khởi khi dùng làm thuốc thường gọi với tên Hán Việt: “cẩu kỷ tử” (枸杞子).
Tại Việt Nam, củ khởi thường trồng lấy đọt non và lá dùng làm rau nấu canh. Cây củ khởi được trồng nhiều nhất ở vùng núi miền Bắc và có thể coi là một đặc sản ở Sa Pa, Lào Cai. Theo y học cổ truyền thì rau này dùng nấu canh ăn rất tốt cho bà mẹ sau khi sinh con, lành tính và bổ.
Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp trung học cuối cùng của Kỷ Minh Diệu. Cậu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Kỷ, từ nhỏ thành tích đã rất xuất sắc, tất cả mọi người đều đặt kỳ vọng rất lớn vào anh cho nên đội ngũ đưa đi thi rất lớn mạnh. Cả nhà xuất kích, ngay cả Kỷ Nghiên Lệ đều bỏ qua công tác bận rộn cũng bớt chút thời gian chạy đến.
Mọi người võ trang chỉnh tề chờ Kỷ Tiểu Dao xuống dưới ăn bữa sáng, kêu mấy lần mới có thể kéo được người xuống.
Kỷ Nghiên Lệ không hài lòng khiển trách cô: “Cũng không nhìn xem hôm nay là ngày nào, còn ở trên đó dây dưa cái gì!”
Kỷ Tiểu Dao cúi đầu ngồi vào bên bàn ăn không nói lời nào, hiếm khi thấy cô không cười hì hì cãi lại, chỉ gật đầu ý bảo nghe thấy được, sau đó bắt đầu yên lặng dùng cơm. Kỷ Nghiên Lệ liền thấy lạ, chăm chú nhìn cô thì phát hiện thói quen hành động của con gái cũng xấu hơn rồi, ngồi lưng cong thành đường vòng cung. Như vậy không tốt, vả lại bây giờ đang là thời kỳ phát triển, nếu mà thành thói quen thì sau này sẽ rất khó sửa, nên lập tức nói: “Kỷ Tiểu Dao, con xem lưng của con cong thành cái dạng gì rồi, ngồi thẳng lên!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tiểu Dao nhất thời nhăn lại, không phải cô không muốn ngồi thẳng, thật sự là… nói như thế nào đây! Thật sự là một chuyện rất xấu hổ.
Ngồi thẳng lưng không được tự nhiên, đầu cũng cúi sát xuống bát. Kỷ Nghiên Lệ vẫn không thấy hài lòng nhưng bây giờ không phải là lúc tranh luận, định sau này sẽ dạy bảo lại cho tốt!
Số lượng người thi tốt nghiệp trung học lớn dần theo từng năm, Kỷ Tiểu Dao nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài mà không muốn đi ra, giống như rùa vác mai ngồi vào trong xe. Kỷ Nghiên Lệ và Trương Anh tiễn người xong quay trở lại, nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của cô thì tưởng cô không thoải mái, liền hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Kỷ Tiểu Dao cũng không có ý định giấu giếm, cảm thấy nói sớm cho người lớn biết thì tốt hơn. Cô nhìn Kỷ Quang Thiện đang ngồi ở ghế lái xe có chút khó nói.
Kỷ Quang Thiện nhận ra cháu gái đang lớn, nói gì đó trước mặt ông thì không tiện, nên nói với mọi người: “Trước hết tôi đưa mọi người đến khách sạn nhé. Hôm nay có việc, giữa trưa sẽ không quay lại đây.”
Đến khách sạn, Kỷ Quang Thiện cũng đi rồi, Kỷ Nghiên Lệ mới lại hỏi: “Bây giờ có thể nói rồi.”
Kỷ Tiểu Dao hắng giọng ho khan hai tiếng, chỉ chỉ ngực của mình, đỏ mặt thấp giọng nói: “Nơi này có chút trướng trướng, cảm giác trĩu xuống, không thoải mái.”
Kỷ Nghiên Lệ và Trương Anh liếc nhau, nở nụ cười, hóa ra là nhà bọn họ có cô gái trưởng thành. Kéo cô đến ngồi vào giữa, cẩn thận quan sát ngực cô có hơi nhô lên, nhìn qua giống gò đất nhỏ. Đang chuẩn bị sờ thử một chút, bị cô gái gạt đi: “Không được!”
Kỷ Nghiên Lệ thấy sắc mặt cô đỏ bừng lên cũng không miễn cưỡng, còn truyền kinh nghiệm cho cô: “Mỗi cô gái đều phải trải qua điều này, không có gì phải thẹn thùng. Về sau hàng tháng còn có thể có kinh nguyệt, tức là phía dưới sẽ máu, đến lúc đó không phải sợ biết không?”
Mấy thứ đó cô đều biết nhưng đó không phải trọng điểm mà! Kỷ Tiểu Dao luống cuống: “Ôi, mẹ! Con…con có phải mang…mang thứ gì giống hai người đó!”. Cho tới bây giờ bên trong cô cũng chỉ mặc áo ba lỗ vải bông, nay dậy thì, lại mặc cái đó thì dễ lộ lắm.
Kỷ Nghiên Lệ nghe cô nói như vậy, cười ha ha: “Hóa ra cô nhóc nhà chúng ta cũng hiểu không ít, không cần người làm mẹ đây dạy rồi.”
Kỷ Tiểu Dao đã sớm không sợ thân phận mình bại lộ, dù sao cũng đã sinh hoạt cùng nhau nhiều năm như vậy, mặt không đổi sắc nói dối: “Sách giáo dục sức khỏe có ghi mà.”
“Tốt lắm, mẹ nhớ rồi, sẽ mua cái thật đẹp về cho con!” Kỷ Nghiên Lệ thấy cô vẫn cong cong lưng, dùng hai tay đẩy lưng cô, ai ngờ trong chốc lát cô lại tự giác cong lưng như cũ, nói: “Con như vậy không được, bây giờ đúng thời điểm thân thể đang cao lên, về sau biến thành người gù thì phiền rồi”. Nói xong, cũng không đợi phản ứng của cô, xách túi lên đi ra ngoài.
“Con với bác chờ ở đây, mẹ đi mua cho con cái áo đỡ lưng*!”
*Áo đỡ lưng: nguyên văn ‘背背佳’. Từ này rất khó dịch cho sát nghĩa. Mình tra trên mạng thì ở bên Trung Quốc nó như kiểu cái áo chống gù lưng dành cho thanh thiếu niên, phụ huynh hay mua cho con cái đang dậy thì để giữ dáng í.
Kỷ Tiểu Dao định kéo mẹ lại, chớp mắt đã thấy bà đi ra tới cửa, mẹ mình luôn luôn thuộc trường phái hành động như thế, trong lòng thầm nói: dù sao cũng phải cho con thời gian để con dần dần thay đổi thói quen chứ.
Điểm thi tốt nghiệp của Kỷ Minh Diệu có rất nhanh, không có gì bất ngờ thi đậu trường đại học trọng điểm của thành phố. Trên thực tế thành tích của anh đứng top 3 toàn thành phố, hoàn toàn có thể tới học trường Thanh Hoa ở thủ đô, nhưng mọi người đã bàn bạc, quyết định cho anh học tại tỉnh nhà. Vì sau khi lên đại học, ngoài học tập anh còn có nhiệm vụ quan trọng nhất – chính là rèn luyện cùng Kỷ Quang Thiện.
Dù sao anh cũng là con một trong nhà, phần cơ nghiệp này sau này sẽ do anh thừa kế.
Sau hôm Kỷ Minh Diệu nhận được thư thông báo trúng tuyển, Kỷ Quang Thiện đặt cho anh một bữa tiệc rượu lớn tại khách sạn, mời rất nhiều nhân vật có máu mặt cho thành phố, còn mời thêm một số bạn bè tốt của anh.
Ăn xong, nhóm người lớn tất cả giải tán, Kỷ Minh Diệu cũng định sắp xếp cho các bạn rời đi, nhưng lại bị bạn thân nhất Lâm Tuấn kéo lại: “A Diệu, người anh em tốt, còn sớm mà, chúng ta lại tìm nơi khác uống thêm một chầu!”.
Kỷ Minh Diệu nhìn bạn mặt mày đỏ bừng, biết cậu ta buổi tối uống nhiều chắc là do kết quả thi tốt nghiệp kém nên tâm trạng không tốt. Sau đó anh nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ một chút, lại nghĩ không lâu nữa hai người đã phải xa cách nên chiều cậu ta, đi quậy một trận tưng bừng.
Nói với những người khác: “Các cậu có ai muốn đi không? Chúng ta cùng đi!”
Ai ngờ tất cả mọi người đều rất hăng hái, đều vui mừng tỏ vẻ muốn đi.
“Được, các cậu chờ một chút!”
Ở cửa, Kỷ Quang Thiện dẫn theo Kỷ Tiểu Dao đang tiễn khách, Kỷ Minh Diệu nói: “Ba, buổi tối con dẫn các bạn đi chơi một lát nữa!”
Kỷ Quang Thiện tất nhiên đáp ứng, gật đầu bỗng nhiên nghĩ đến Kỷ Tiểu Dao bên cạnh, nói với anh: “Đưa em gái con đi theo đi.”
Kỷ Tiểu Dao suy nghĩ, đoán chừng bác không thể đưa mình về nhà, tò mò hỏi: “Đêm nay bác lại không về nhà ạ?”
“Ừ, bác muốn đi công ty xử lý một chút chuyện quan trọng, trở về muộn quá sẽ quấy rầy bác gái con nghỉ ngơi, nên ở công ty cả đêm thôi.” Vỗ vỗ bả vai của cô: “Được rồi, buổi tối trông chừng anh con một chút, đừng để nó uống nhiều rượu. Nếu thật sự uống nhiều thì đừng để nó lái xe, các con đón xe về nhà biết chưa?”
Kỷ Tiểu Dao đang định đáp lời, đã bị Kỷ Minh Diệu dắt tay, phản ứng trước.
“Con tự có chừng mực!” Kỷ Minh Diệu lạnh nhạt trả lời, nhìn ông một cái thật sâu, rồi dẫn Kỷ Tiểu Dao đi.
Mười mấy người muốn thuê một cái phòng lớn, không gian rất rộng rãi thoáng mát. Mọi người lại gọi thêm một thùng bia, uống nhiều rồi bắt đầu cướp micro hát vang.
Từ trước tới giờ Kỷ Tiểu Dao đều không có năng khiếu về âm nhạc, khả năng hát hò luôn bình thường, nhưng giờ phút này không tự ti. Những người này quả thực đều hát như sói tru, nói trắng ra chính là so giọng, màng tai cũng sắp bị thổi điếc. Nghe thấy tiếng hát khàn khàn của bọn họ, cô rất hoài nghi dây thanh quản của bọn họ có phải sẽ sớm đứt hay không.
Cô thấy rất nhàm chán, cố hò hét vài tiếng, biểu hiện một chút ngẫu hứng ca hát của mình, nhưng mà mỗi khi chui vào được trung tâm của mớ âm thanh hỗn độn lại bị các tiền bối không hề có ý thức yêu trẻ nhỏ này đẩy trở về, đơn giản vậy thôi. Quay đầu lại phát hiện ngay cả vị trí ngồi ban đầu cũng mất luôn, cái này gọi là tiền mất tật mang!
Kỷ Tiểu Dao muốn khóc, nhìn hai bên Kỷ Minh Diệu vây đầy các cô gái diện mạo xinh đẹp, mà Kỷ Minh Diệu đang cúi đầu nghe một cô gái bên cạnh nói gì đó. Tư thế khăng khít thân mật, nghiễm nhiên có thể so sánh với hoàng đế cổ đại trái ôm phải ấp.
Không ai chú ý tới sự tồn tại của mình, Kỷ Tiểu Dao chỉ có thể xám xịt lui đến góc nhỏ tối tăm. Thật sự cực kỳ buồn chán, tự cô nghịch trò chơi trên điện thoại di động. Nếu như bỏ qua mấy âm thanh điếc tai này thì cũng xem như là có chút vui thú đây.
Vấn đề là dây an toàn* trên vai rất chặt, chắc là do dính mồ hôi có chút đau rát, không phải là trầy da rồi chứ. Kỷ Tiểu Dao không thoải mái lấy tay kéo kéo vài cái, hận không thể lập tức tháo ra.
*dây của cái áo đỡ lưng đấy
Cũng may Kỷ Minh Diệu không chỉ lo nói chuyện yêu đương, không lâu sau nhận ra sự khác thường của cô. Anh đứng giữa đám bạn hỏi: “Em sao thế?”
Tạp âm quá lớn, Kỷ Tiểu Dao không nghe rõ lời anh nói, chỉ có thể đoán bằng trực giác. Cô lắc đầu, chỉ chỉ dây áo trên người mình, cũng không để ý xem anh có thể nghe thấy hay không: “Áo đỡ lưng, đau!”
Không ngờ thính lực Kỷ Minh Diệu rất tốt, nghe được liền đứng lên bật đèn trên tường, bên trong lập tức sáng lên.
Anh đi đến bên cạnh Kỷ Tiểu Dao, nghiêng người che một bên vai cô kéo áo phông ra, nhấc đai an toàn lên, trên làn da trắng nõn của cô lộ ra ngấn hồng thật sâu, nhìn thấy mà đau lòng.
“Chúng ta về nhà đi!” Anh nói.
Kỷ Tiểu Dao tất nhiên cầu còn không được, cô rất muốn về nhà nhưng cũng ngượng ngùng vì đã quấy rầy hứng thú của bọn họ, có vẻ như mình rất không hiểu chuyện vậy. Đang muốn nói em gọi xe tự về là được rồi thì Lâm Tuấn đã lắc la lắc lư đi tới giữ chặt Kỷ Minh Diệu: “Không cho phép, cậu còn chưa uống rượu đâu!” Nói xong, thuận tay tóm lấy một chai bia trên bàn, dùng răng cắn rớt nắp chai, đưa tới trước mặt bạn: “Nói như thế nào cũng phải cùng nhóm bọn tớ luân phiên uống một vòng mới được!”
Làm sao có thể nói lý với người mượn rượu làm càn được, Kỷ Tiểu Dao có chút không vui nói với Kỷ Minh Diệu: “Quên đi! Anh, để em tự gọi xe về!”
Một cô gái chưa đến tuổi vị thành niên như cô về nhà một mình muộn như vậy, làm sao Kỷ Minh Diệu có thể đồng ý. Anh lập tức kiên quyết nói: “Không được!”
Tình huống lúc này hơi căng thẳng, đột nhiên có một nữ sinh xinh đẹp trong đó đưa ra đề nghị: “Như vậy đi. Tớ dẫn em Kỷ tới nhà vệ sinh xử lý một chút. Chẳng mấy chốc mọi người sẽ đi khắp nơi, không biết khi nào thì gặp lại. A Diệu ở lại thêm một lúc nữa đi.”
Kỷ Tiểu Dao thấy Kỷ Minh Diệu mím môi không nơi lời nào, tỏ vẻ đang mất hứng, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, vậy phiền chị.”
Hai người vào toilet, tạp âm bên ngoài lại bắt đầu vang lên, Kỷ Tiểu Dao tự giác cởi áo phông ra, đưa lưng về phía nữ sinh để cô cởi ra cho mình.
Chỉ nghe cô tán thưởng nói: “Da của em trắng thật đó, một nốt mụn cũng không có, thật tốt”.
Kỷ Tiểu Dao gật gật đầu: “Da của chị cũng trắng lắm, dáng dấp cũng rất đẹp.”
Nữ sinh nghe cô khen ngợi thì rất vui vẻ, nói thêm hai câu khách sáo: “Chị tên là Giang Mỹ Vân, đã sớm nghe anh trai em nói về em. Có đôi khi cậu ấy không biết tặng quà gì cho em liền đến hỏi chị, búp bê Barbie đó, còn có Winnie the Pooh, hộp âm nhạc múa ba lê đều là chị cùng cậu ấy đi mua.” Lúc cô ấy nói ấy nói vậy trong giọng nói không che dấu được sự vui sướng cùng ngượng ngùng, làm sao Kỷ Tiểu Dao nghe không hiểu chứ, chắc là rất thích Kỷ Minh Diệu rồi.
Mặc dù tình cảm của cô và Kỷ Minh Diệu rất tốt nhưng Kỷ Tiểu Dao vẫn nhớ rõ anh không thích người khác quản việc riêng của anh, không biết nói tiếp như thế nào, chỉ nói: “Cám ơn! Em rất thích mấy món quà đó!”
Giang Mỹ Vân không nghe được điều mình muốn, hơi thất vọng, tháo áo đỡ lưng của cô xuống, bị những vệt hồng chằng chịt trên da thịt trắng nõn của cô bé trước mặt làm cho kinh hãi: “Về sau tốt nhất em đừng mang cái này, rất dọa người.”
Thực ra cô nói như vậy hơi khoa trương, trước đây cô vẫn buộc rất lỏng, chỉ là sáng nay Kỷ Nghiên Lệ tự buộc cho cô, thắt rất chặt.
Nhưng mà cô bỗng nhiên nghĩ tới, thế này có thể chiếm được sự thương xót của mọi người, buổi tối trở về liền cho Trương Anh xem, về sau lại lợi dụng để uy hiếp Kỷ Nghiên Lệ không bắt cô đeo nữa. Ý kiến hay! Nghĩ như vậy, cô lại vui mừng, nắm tay Giang Mỹ Vân thân thiết nói: “Cám ơn chị!”
“Không có gì, em gái Tiểu Kỷ, đừng khách sáo như vậy”
Em gái gà con*? Được rồi, là do cô không trong sáng, nhưng mà nghe qua cũng không được tự nhiên cho lắm: “Hay chị giống anh trai gọi em là Tiểu Dao đi, Dao Dao cũng được”.
*Kỷ (纪) đọc là jì, Gà (鸡) đọc là jī.
Giang Mỹ Vân cười xinh đẹp như hoa hồng, lập tức đồng ý: “Ừ. Tiểu Dao, vậy về sau em gọi chị Mỹ Vân là được.”