Vợ chồng Kỷ Quang Thiện mâu thuẫn không phải ngày một ngày hai, vài năm trước, không biết vì nguyên nhân gì, hai người cãi nhau ngay tại nhà lớn. Kỷ Tiểu Dao trốn ở ngoài phòng của họ loáng thoáng nghe thấy từ nhạy cảm như thư ký nữ, bồ nhí. Lúc ấy, cô đoán bác cô ngoại tình, ở bên ngoài có người phụ nữ khác. Trong lòng vô cùng cảm thán: đàn ông có tiền sẽ có tật xấu, không ngờ hiền lành như bác cô cũng không tránh được quy luật này.
Than thở không bao lâu, Kỷ Quang Thiện bước từ trong nhà ra, lưu lại cho Kỷ Tiểu Dao bóng lưng lặng lẽ, xuống lầu rời đi.
Bên trong vang lên tiếng người phụ nữ gào khóc, người làm tò mò đứng xem, sau đó tiếng bác Trương Anh điên cuồng hét lên: “Nhìn cái gì, tôi còn chưa có chết, đi làm việc của các người đi!”
Người làm tản ra bốn phía, trong không gian chỉ còn lại tiếng gào khóc không ngừng của Trương Anh. Kỷ Tiểu Dao cẩn thận nhìn qua khe cửa mở vào trong, chỉ thấy Trương Anh ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười, tóc tai bù xù, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Kỷ Tiểu Dao vô cùng khó chịu, vừa muốn đi vào thì lại bị một bàn tay giữ lại. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Kỷ Minh Diệu đã trở về từ lúc nào.
“Không cần đi vào.” Anh cau mày, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà…..” Kỷ Tiểu Dao do dự, tình hình của Trương Anh không ổn.
Kỷ Minh Diệu kéo Kỷ Tiểu Dao ra xa, bình tĩnh nói: “Vô ích thôi.”
Sắc mặt anh cực kỳ u ám nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh, Kỷ Tiểu Dao không hiểu định hỏi lại thì đã bị anh kéo lên lầu: “Bài tập còn chưa làm xong, không phải mai em có bài kiểm tra à? Thi không được từ một trăm hai mươi điểm trở lên, lần sau đừng mong anh đi họp phụ huynh giúp em.”
Người này chuyển chủ đề cũng nhanh quá đi! Kỷ Tiểu Dao bất đắc dĩ bị ép đi, mà người nào đó lần nào cũng dùng câu này. Lần trước, trong giờ học toán Kỷ Tiểu Dao đọc “Thư kiếm ân kiều lục” bị thầy giáo bắt tại chỗ. Theo như quy định, khi họp phụ huynh sẽ bị nói ra cho bố mẹ biết. Nếu để Kỷ Nghiên Lệ biết được nhất định cô sẽ bị cấm túc; cho nên cô chỉ có thể đi theo Kỷ Minh Diệu thôi.
Hai ngày sau, lúc ngủ trưa dậy cô đi vào phòng bếp tìm cái gì ăn, vô tình nghe thấy hai người làm nói chuyện.
“Lần đầu tiên thấy bà chủ tức giận như thế, thật đáng sợ! Mọi khi chỉ cãi nhau hai câu rồi thôi.”
“Đúng thế, nhìn bà ấy như người điên vậy! Aiz, dù sao cũng thật đáng thương”
“Nhìn không ra ông chủ lại có bồ ở bên ngoài”
“Ai mà biết được. Người có tiền thì có tật xấu thôi!”
Kỷ Tiểu Dao đột nhiên hiểu ra, thảo nào Kỷ Minh Diệu lại có thái độ kỳ lạ như thế, hóa ra đây không phải lần đầu tiên hai người cãi nhau. Nhớ tới nụ cười hiền hòa, điềm tĩnh của bác, Kỷ Tiểu Dao tự hỏi: bác thật sự là nguời như thế sao?
Chuyện của người lớn cô không được phép can thiệp vào. Chỉ biết là hai bác chiến tranh lạnh đã vài năm, thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau vài trận nhỏ, nhìn thành quen nhưng cũng không thể làm được gì.
Thế nhưng cãi nhau lớn như vậy thì chưa bao giờ thấy.
Dưới chân khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, Trương Anh thở hổn hển đứng trước bàn trà nhìn chằm chằm Kỷ Quang Thiện tựa như người đó là kẻ thù giết cha mình. Kỷ Quang Thiện tay đặt sau lưng, khom người ngồi xuống ghế xô pha, hình dáng tựa như vô cùng khổ sở.
Kỷ Tiểu Dao cẩn thận nhìn trận cãi vã, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Kỷ Minh Diệu, việc này không phải một đứa trẻ con như cô có thể giải quyết được.
Kỷ Minh Diệu nhanh chóng trở về, vừa về nhìn thấy cảnh này anh lập tức lạnh lùng. Anh vẫy vẫy Kỷ Tiểu Dao đang chuẩn bị bước lên cầu thang đi lên lầu, ý nói đi đến bên cạnh anh, sau đó lạnh lùng nhìn vợ chồng Kỷ Quang Thiện nói: “Bố mẹ ly hôn đi!”
Kỷ Tiểu Dao há hốc mồm kinh ngạc, lời này nói ra tựa như ném xuống hồ nước một viên đá tuy nhỏ nhưng cũng tạo nên gợn sóng không hề nhỏ. Vợ chồng Kỷ Quang Thiện đang trong tình trạng giằng co, không thể tin được quay lại nhìn anh.
Tực ngữ có câu: “Phá mười ngôi chùa cũng không ai phá một cuộc hôn nhân”, huống chi đây còn là con trai của họ. Kỷ Tiểu Dao không ngờ Kỷ Minh Diệu lại nói ra những lời như vậy. Cô nhìn anh, ánh mắt nhìn thẳng vào cha mẹ mình không một chút gì đùa giỡn hay né tránh. Anh thật sự nghiêm túc…
Đột nhiên cô hiểu được sự việc đã trở nên nghiêm trọng. Tuy vợ chồng Kỷ Quang Thiện cãi nhau mấy năm nay nhưng chưa từng đề cập đến vấn đề ly hôn. Song, hôm nay Kỷ Minh Diệu đã nhắc đến vấn đề này thì việc ly hôn là không thể tránh khỏi.
Cô cũng hiểu được, mình ỷ lại vào Kỷ Minh Diệu, không có anh thì không làm được việc gì. Hơn nữa, lời đã nói ra cũng không thể lấy lại được, rốt cuộc cô đem ánh mắt nhìn vợ chồng Kỷ Quang Thiện đứng đối diện.
Trương Anh cắn môi, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chỉ trực rơi xuống tựa như muốn nói mà không nói lên lời. Trái lại Kỷ Quang Diệu lại không như vậy, ông nhíu mày, ánh mắt đau đớn nhìn Kỷ Minh Diệu hỏi: “Con thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy. Hai người cãi nhau nhiều năm như vậy, đừng tiếp tục hành hạ nhau nữa, sớm buông tha nhau đi.” Anh nói xong câu này tựa như vô cùng mệt mỏi, không còn sức nói nữa, kéo tay Kỷ Tiểu Dao đi lên lầu.
Hai vợ chồng phía dưới còn chưa biết ra sao, Kỷ Tiểu Dao cứ thế bị Kỷ Minh Diệu kéo vào phòng mình. Cô cũng không thèm quản ỷ lại cái gì, tức giận chỉ thẳng vào anh mắng: “Anh sao có thể nói những lời như vậy chứ? Họ là cha mẹ đẻ của anh, sao anh có thể bảo họ ly hôn, tim anh bị chó ăn mất rồi sao!”
“Đừng ầm ĩ nữa, để cho anh ôm một cái!” Kỷ Minh Diệu ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Kỷ Tiểu Dao, giơ hai tay ra.
Cô làm sao thèm nghe lời anh, cười khẩy một cái quay đầu đi không thèm để ý tới anh. Nếu là thường ngày Kỷ Minh Diệu chắc chắn sẽ dụ dỗ hoặc đe dọa, thế nhưng hôm nay, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người phía sau có hành động gì, Kỷ Tiểu Dao liếc mắt nhìn lại. Kỷ Minh Diệu vẫn duy trì tư thế muốn ôm như vậy không nhúc nhích, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa cố chấp nhìn cô, lộ ra tính cách trẻ con quật cường cố chấp. Khiến cho Kỷ Tiểu Dao động lòng chính là trên trán anh mạch máu nổi lên, cô cúi đầu nhìn xuống dưới không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Kỷ Tiểu Dao khóe mắt cay cay: anh cũng không còn cách nào khác mới phải nói như vậy, có ai không hy vọng mình có một gia đình hạnh phúc đâu.
Kỷ Tiểu Dao bước lại gần. Vừa tới cánh tay mở ra của anh liền bị anh ôm vào lòng. Vòng tay rộng lớn của anh có thể ôm trọn cô, nhưng anh dùng sức không nhiều lắm, cô chỉ cần giãy nhẹ là có thể tránh thoát ra. Thế nhưng cô có cảm giác, bây giờ, đây chính là sức lực còn sót lại của anh.
“Em ngoan đi, để cho anh nghỉ ngơi một chút.” Anh mệt mỏi nói.
Cũng không biết hai vợ chồng Kỷ Quang Thiện bàn bạc như thế nào, cuối cùng không đề cập đến chuyện ly hôn cũng không còn cãi nhau nữa, cả nhà cùng nahu ngồi ăn cơm như bình thường. Sau đó, Kỷ Quang Thiện và Kỷ Minh Diệu vào thư phòng nhưng nói chuyện rất nhanh, chỉ mười phút sau đã đi ra.
Kỷ Minh Diệu cầm trên tay một túi hồ sơ, trong lòng Kỷ Tiểu Dao vang lên một tiếng cảnh báo, lại nghe thấy anh nói: “Ngày mai là cuối tuần, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Cứ tưởng rằng ăn cơm ở văn phòng luật sư, hóa ra thật sự là một phòng nhỏ trong một quán cà phê đối diện công ty của nhà họ Kỷ.
Cùng ăn cơm còn có một người khác, người này là mỹ nữ chính hiệu, ngay cả đi lại cũng như người mẫu đi trên sàn catwalk, vô cùng hấp dẫn người khác.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Tất cả mọi người ngồi xuống, gọi cơm xong, Kỷ Minh Diệu đưa tập hồ sơ ra trước mặt cô ta, lạnh lùng nói vào thẳng chủ đề: “Cô Kiều, mời cô mở hồ sơ ra nhìn một chút, bên trong có hai thứ cho cô chọn. Một thứ là đơn kiện di luật sư viết kiện cô tội phá hoại hạnh phúc gia đình của ông Kỷ, còn lại là tờ chi phiếu mười vạn tệ, đền bù thời gian còn lại ở công ty theo hợp đồng của cô. Hai thứ này cô chỉ được chọn một. Còn nếu không biết chọn cái nào vậy để chúng tôi chọn hộ cô.”
Kiều Nhan mở to mắt ngạc nhiên, đối với việc bất ngờ này không kịp phản ứng. Cô ta mở túi hồ sơ ra, đúng như Kỷ Minh Diệu nói bên trong quả thật có hai thứ kia.
Lập tức nghi ngờ hỏi: “Đây thật sự là ý của tổng giám đốc Kỷ?”
Kỷ Minh Diệu lạnh lùng nhìn cô ta, từ chối cho ý kiến.
“Không thể, hôm qua ở công ty không phải vẫn tốt sao, tôi muốn trực tiếp hỏi anh ấy.” Nói xong mở túi xách lấy điện thoại ra gọi điện cho Kỷ Quang Thiện.
“Alô, Quang Thiện? Con tới anh tới tìm em…. Đây thật sự là quyết định của anh…. Sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh quên rồi sao, anh đã nói sẽ để em sinh con cho anh…. Đừng nói xin lỗi với tôi, đủ rồi!….” Nói đến đây, tâm trạng vô cùng kích động đứng lên nói: “Được, các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi cũng muốn kiện, kiện các người cưỡng hiếp con gái tuổi vị thành niên.” Nói xong run rẩy ấn nút tắt điện thoại.
Tiếng của cô ta không nhỏ mà trong quán cà phê khá yên tĩnh nên mọi ánh mắt đều tập trung về phía này.
Kỷ Tiểu Dao loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xào, bị người khác chỉ trỏ nên có chút ngại ngùng. Nhìn về phía Kỷ Minh Diệu, thấy anh vẫn bình tĩnh, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, cười lạnh một tiếng, lấy ra một túi hồ sơ khác đẩy đến trước mặt cô ta.
Kiều Nhan lấy ra, thấy trên bàn là những tấm ảnh ở những địa điểm khác nhau. Trong ảnh là cô gái mặc quần áo hoa nhìn vô cùng đơn thuần chụp ảnh chung với một chàng trai trẻ trên cánh đồng, hai người hoặc là ôm, hoặc là đuổi nhau, hoặc là nằm song song trên cánh đồng, vô cùng thân mật, ngọt ngào.
Kỷ Tiểu Dao so sánh cô gái trong bức ảnh với người trang điểm ăn diện trước mặt, có sự khác biệt vô cùng lớn. Tuy chênh nhau mười tuổi nhưng vẫn có thể nhận ra là cùng một người.
Kiều Nhan hơi lúng túng nhưng vẫn ưỡn ngực hỏi lại: “Các người có ý gì đây?”
Kỷ Minh Diệu châm biếm nói: “Cô đừng nói là cô không biết hai người trong ảnh là ai. Nếu vậy, cô trực tiếp gặp là tốt nhất.” Nói xong liền gọi một cuộc điện thoại, chưa đến hai phút sau, một người đàn ông vừa gầy vừa đen đi vào quán cà phê. Nhìn thấy Kiều Nhan vội vàng lao đến ôm cô ta: “Tiểu Kiều, anh tìm em rất lâu rồi, một người bạn đồng hương làm công ở khách sạn nói là em mất tích sau một đêm. Anh vô cùng lo lắng, đăng báo, đăng tin ti vi, dán ảnh khắp nơi tìm em nhưng mãi không có tin tức gì. Anh còn tưởng rằng…em đã chết rồi!”
Kiều Nhan đối với việc này vô cùng hoảng hốt, đẩy người đàn ông kia ra, liên tục nói: “Tôi không biết anh, thực sự không biết anh là ai, anh nhận nhầm người rồi.”
“Sao có thể chứ. Anh với em cùng lớn lên từ nhỏ như hình với bóng. Cho dù biến thành tro anh cũng nhận ra em.”
Hai người tâm trạng vô cùng kích động, một người ôm một người đẩy, khiến cho người xem cũng khó hiểu.
Cuối cùng, Kiều Nhan đẩy được người đàn ông ra, túi xách cũng quên cầm theo, bỏ chạy ra khỏi quán cà phê. Người đàn ông kia đương nhiên không chịu, định quay người đuổi theo lại bị Kỷ Minh Diệu gọi lại. Anh lấy từ trong túi hồ sơ tấm chi phiếu ra, đưa cho người đàn ông rồi nói: “Cầm tiền rồi cùng cô ta sống cho tốt.”
Người đàn ông đôi mắt ánh lệ, liên tục nói cảm ơn, rồi đuổi theo Kiều Nhan.
Như thế là xong rồi?
Quán cà phê khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu. Kỷ Tiểu Dao từ đầu đến cuối không hiểu gì. Cảm nhận duy nhất của cô là vừa rồi được xem một vở hài kịch. Cuối cùng khó hiểu quay qua nhìn Kỷ Minh Diệu.
Kỷ Minh Diệu vẫn bình tĩnh như trước tựa như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, chỉ thức ăn vừa được đưa lên.
Kỷ Tiểu Dao hiểu đây là ý nói: quy tắc cũ, ăn xong mới được nghe kể chuyện.
Đây là một câu chuyện vô cùng máu chó: Người con trai và người con gái là thanh mai trúc mã, yêu nhau còn tính đến chuyện kết hôn. Nhà người con trai rất nghèo, đến cả tiền mua lễ hỏi cũng không có. Vì thế, nhà cô gái hết sức phản đối. Đôi trai gái quyết định bỏ trốn vào thành phố làm thuê, hẹn nhau khi nào kiếm được nhiều tiền sẽ về quê kết hôn.
Người con gái bởi vì dung mạo xinh đẹp nên được quản lý giới thiệu làm tiếp tân ở quán rượu. Ai ngờ tối ngày hôm sau, cô gái bị một đồng hương bỏ thuốc thuốc mê bắt tiếp khách, không may là vị khách kia lại là Kỷ Quang Thiện đêm hôm ấy bị say rượu. Kỷ Quang Thiện là một người có danh tiếng trên thương trường, thứ nhất sợ truyền ra ảnh hưởng đến danh dự của bản thân, thứ hai sợ vợ biết. Hơn nữa lại thấy người bị hại là một cô gái xinh đẹp, trong sáng nên cuối cùng dùng tiền bồi thường cho cô gái.
Vốn tưởng sự việc như thế là xong, ai ngờ hai tháng sau, cô gái đến tìm ông mang theo giấy chứng nhận đã có thai của bệnh viện.
Đứa bé tất nhiên là không thể giữ lại. Kỷ Quang Thiện dùng công việc mới làm bồi thường để cô ta bỏ đứa bé.
Cuộc sống an nhàn không cần bỏ sức vẫn có thể cầm tiền khiến cô ta không còn muốn quay về với trúc mã mà mình vẫn yêu nữa. Đã quen với cuộc sống sung sướng, cô ta cắt đứt mọi liên hệ với anh chàng trúc mã kia, một mình ở lại cái thành phố xa lạ, phồn hoa này.
Dù sao cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, lâu dần cô ta bắt đầu cảm thấy trống rỗng, bất an, cần nhiều ham muốn mới có thể lấp đầy chúng. Vì thế, cô ta mơ ước địa vị tôn quý kia, địa vị bà chủ của Trương Anh.
Kỷ Quang Thiện là một người lại là một người chân thật. Dù có áy náy với việc trước đây mình say rượu làm ra nhưng cũng không muốn đứng nhìn gia đình vốn dĩ hạnh phúc của mình sắp tan vỡ. Vì thế mới có việc xảy ra ngày hôm nay.
Kỷ Tiểu Dao vừa nghe vừa khóc thút thít, lúc này cũng không biết phải nói cái gì. Trong chuyện này, ai đúng ai sai cũng không thể nói chính xác được.
Kỷ Minh Diệu nhìn Kỷ Tiểu Dao cúi đầu, hiển nhiên là đang bị vây trong suy nghĩ của mình chưa thoát ra được, đưa tay vuốt tóc cô nói : « Sau này em phải nghe lời, biết chưa ? »