Đêm hôm đó, Kỷ Tiểu Dao không dám phát ra tiếng, nỗi sợ hãi bao trùm cả người cô. Mãi đến khi Kỷ Minh Diệu hôn đủ rồi, rời khỏi người cô nằm xuống giường thì suy nghĩ của cô mới trở lại bình thường. Với sự thông minh và nhạy bén của Kỷ Minh Diệu, không thể nào không phát hiện ra cô đã tỉnh. Nhất định là anh cố ý, nhưng vì sao chứ? Cô là em họ anh, chẳng lẽ đói khát đến mức này sao?
Gà trống trong thôn bắt đầu gáy, ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, Kỷ Tiểu Dao vẫn nằm cứng đờ người trên giường. Kỷ Minh Diệu nằm bên cạnh, hai tay đặt ngang qua ngực cô, tạo thành tư thế giống như giam cô vào trong, khiến cô không thể thở nổi.
Không thể nằm như vậy mãi, Kỷ Tiểu Dao giả vờ như không có chuyện gì, gạt tay Kỷ Minh Diệu ra ngồi dậy, vội vàng nói: “Em muốn về nhà, ngay bây giờ!”
Kỷ Minh Diệu ngồi dậy, lộ ra cơ thể cường tráng, thân hình hoàn mỹ mà nếu con gái nhìn thấy sẽ hét chói tai. Kỷ Tiểu Dao cũng không ngoại lệ. Bình thường mỗi khi nhìn thấy cô đều nhìn chằm chằm, tim đập nhanh, mặt đỏ lên. Nhưng hiện tại nhìn thấy, trong lòng cô chỉ cảm thấy oan ức và chán ghét!
Mặt hơi đỏ lên, Kỷ Tiểu Dao cúi đầu xuống, nói: “Em bây giờ sẽ trở về nhà.”
Tưởng rằng sẽ phải cãi nhau ầm ĩ, Kỷ Tiểu Dao cúi đầu im lặng chờ đợi Kỷ Minh Diệu phản đối, nhưng cuối cùng lại thấy anh đồng ý: “Được. Em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta bây giờ quay về.”
Không nghĩ đến anh lại đồng ý nhanh như vậy, Kỷ Tiểu Dao hơi ngạc nhiên. Sau đó, bên tai cô vang lên tiếng quần áo được thu dọn, sau đó là tiếng bước chân rời khỏi phòng. Trong lòng cảm thấy trống rỗng, cơ thể cũng thấy vô cùng mệt mỏi.
Từ lúc đó cho đến khi trở về thành phố X, hai người không nói với nhau một câu nào.
Kỷ Minh Diệu là một người không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, vì thế Kỷ Tiểu Dao không biết anh đang nghĩ gì. Bây giờ cô cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút oán trách anh, chỉ mong cách anh càng xa càng tốt.
Anh vừa nghe cô nói câu đừng bao giờ gặp lại thì tay nắm vô lăng ngay lập tức trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ giống như bầu trời tối đen trước khi cơn bão đến.
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Kỷ Tiểu Dao trong lòng luôn có chút sợ hãi Kỷ Minh Diệu, theo bản năng cô lui người ra sau, cách anh xa một chút. Thế nhưng, cô đột nhiên nghĩ đến phản ứng này của mình là không giữ vững lập trường, cô mới là người bị hại, sợ cái gì! Vì thế, cô cố gắng lấy hết can đảm, trừng mắt nhìn anh, nói: “Sao lại không biết. Em nói…” Hít sâu một hơi, cô nói rõ ràng từng chữ một “Tôi, Kỷ Tiểu Dao, không-bao-giờ-muốn-gặp-lại Kỷ Minh Diệu!”
Cô nói lạnh lùng, chắc chắn, tựa như không một chút do dự nào, Kỷ Minh Diệu cảm giác không thể thở nổi, khuôn mặt trắng bệch, vô lăng bị siết chặt giống như sắp biến dạng.
“Nếu anh nói, anh thích em, không phải tình cảm anh trai thích em gái, thì em vẫn muốn quyết định như vậy à!”
Kỷ Tiểu Dao ngồi ở ghế sau, từ vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt lạnh lùng sắc nét của anh. Nghe được câu nói của anh, trái tim Kỷ Tiểu Dao hình như đập lệch mất một nhịp. Trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ, nhưng cô không thể nào bắt kịp được.
Kỷ Tiểu Dao biết câu trả lời tiếp theo của mình vô cùng quan trọng, nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa. Cô nhắm mắt lại, dứt khoát nói: “Đúng vậy!” Dù là tình cảm kiều nào thì cũng không thể thay đổi chuyện Kỷ Minh Diệu là anh của cô. Cô trân trọng cuộc sống trong kiếp này nên cô không muốn nó có một kết thúc thê thảm!
“Được! Được! Được!” Kỷ Minh Diệu nói liên tục ba chữ được, mỗi chữ đều giống như dùng hết hơi thở của mình mà nói ra: “Anh đưa em đi!”.
Ô tô đi rất nhanh nhưng đi vào trong sân nhà Kỷ Nghiên Lệ. Kỷ Minh Diệu dừng lại, lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Nghiên Lệ, biết chắc chắn bà có nhà mới tháo dây an toàn rồi quay sang nhìn Kỷ Tiểu Dao: “Xuống xe đi!”
Kỷ Tiểu Dao im lặng xuống xe, nhìn thấy Kỷ Minh Diệu lấy túi quà mà trưởng thôn tặng từ trong cốp xe ra. Cô cầm lấy, ngập ngừng một chút rồi nói: “Anh lấy một cái túi khác để em chia ra, anh cũng cầm một chút mang về cho hai bác.”
Kỷ Minh Diệu vẫn chăm chú nhìn cô, thấy tóc cô hơi rối muốn đưa tay sửa lại nhưng anh cố gắng kìm lại. Lấy một túi mới ra, anh im lặng đứng nhìn Kỷ Tiểu Dao chia đồ.
Sau khi chia xong, Kỷ Tiểu Dao không đứng lại nữa, quay người chạy vào nhà.
Những dịp nghỉ lễ Kỷ Tiểu Dao sẽ về đấy ở nên cô có chìa khóa nhà, vì vậy mở cửa đi vào.
Trong phòng khách, Kỷ Nghiên Lệ đang bón cháo cho cậu con trai tầm một tuổi rưỡi. Bà nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao vào nhà nhưng cũng không thể nói chuyện với cô, chỉ kịp nói: “Con đã về rồi.” rồi lập tức tập trung vào cậu con trai mình đang ôm trong lòng.
Kỷ Tiểu Dao nhìn hành vi trọng nam khinh nữ này của bà liền bĩu môi, cởi giày ra rồi đi đến chỗ em trai nhỏ. Đứa bé không muốn nhìn thấy cái thìa đặt bên miệng mình, lắc đầu quấy khóc: “Không muốn ăn, không muốn ăn!”
Giọng nói chưa được rõ ràng, từ đầu đến cuối chỉ lặp đi lặp lại ba chữ, nhưng thể hiện sự từ chối hết sức mãnh liệt.
Đúng là một đứa trẻ mạnh mẽ! Kỷ Tiểu Dao lấy từ trong túi ra một gói đồ, bên trong là mơ ướp muối mà mình thích ăn, muốn thu hút sự chú ý của cậu bé.
Qủa nhiên, khi cô cầm quả mơ quơ quơ trước mặt cậu bé, nó rõ ràng nước mắt còn đang chảy ròng ròng liền lập tức dừng khóc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả mơ trên tay cô, lộ vẻ tò mò.
“Ai đây?”
“Chị!”
“Ngoan!” Kỷ Tiểu Dao hài lòng gật đầu, đưa quả mơ đến gần nó hơn, hỏi: “Biết đây là đồ ăn ngon gì không?”
Đứa bé tất nhiên không biết, lắc lắc đầu, nước mắt sắp chảy ra, đưa tay muốn bắt lấy.
Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng tránh được, bỏ quả mơ vào trong miệng mình, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Nhìn thấy đứa bé mặt mũi nhăn nhó sắp khóc, cô vội vàng chỉ vào túi đồ trong phòng bếp, vẻ mặt thần bí nháy mắt với nó, nói: “Chị mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho em. Nhưng mà em phải ngoan, nghe lời mẹ, không được chỉ uống sữa mà phải ăn chỗ cháo này. Sau đó chị sẽ cho em, được không?”
Đứa bé bị vẻ mặt thần bí của Kỷ Tiểu Dao làm cho tò mò, ngoan ngoãn gật đầu: “Ăn.”
Kỷ Nghiên Lệ nhẹ nhàng thở phào, cẩn thận đặt con trai ngồi xuống bàn ăn, giận dỗi liếc nhìn Kỷ Tiểu Dao: xem như cũng có khả năng làm chị.
Cô ngồi xuống bên cạnh, nhìn Kỷ Nghiên Lệ bón cho thằng bé ăn. Trong lúc đó không ai nói câu nào.
Cho trẻ con ăn là một việc thử thách lòng kiên nhẫn của con người. Kỷ Nghiên Lệ tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên nhìn con gái, phát hiện ra con gái hơi khác. Quanh mắt có quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, lại nhớ đến Kỷ Tiểu Dao trở về đột ngột, vội vàng hỏi: “Dao Dao, sao về đột ngột vậy? Trong người không khỏe sao? Anh con đâu?” Kỷ Minh Diệu rấtt yêu thương em gái, chắc chắn sẽ không để cô trở về một mình. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao gọi điện thoại xong không vào nhà uống nước mà lại đi luôn? Càng nghĩ càng thấy lạ, ngay cả thìa để trong miệng đứa bé cũng quên không lấy ra.
Kỷ Tiểu Dao nhìn thấy em trai ra sức lắc đầu, liền đưa tay kéo tay Kỷ Ngiên Lệ ra, cụp mắt xuống nói: “Không có chuyện gì đâu. Chắc là anh có hẹn.”
Kỷ Nghiên Lệ hơi yên tâm. Cuộc sống của cháu trai bà không thể nào can thiệp vào. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Kỷ Tiểu Dao bà chỉ lo lắng cháu trai quá quan tâm bạn gái của nó mà khiến con gái mình thấy tủi thân, vội vàng nói: “Hay là lần sau mẹ đưa con đi chơi.”
Kỷ Tiểu Dao nhớ ra bà chỉ biết Kỷ Minh Diệu đi chơi cùng bạn nhưng không biết bạn đi cùng là ai, vì thế bà cho rằng Kỷ Minh Diệu đi cùng bạn gái. Song, lúc này Kỷ Tiểu Dao cũng không biết phải trả lời bà như thế nào, đành giả vờ ngáp một cái nói: “Mẹ, con mệt quá!”
Kỷ Nghiên Lệ thấy sắc mặt cô mệt mỏi, đau lòng xoa đầu cô: “Đi nghỉ ngơi đi!”
Trở về phòng mình, Kỷ Tiểu Dao lấy quần áo đi tắm, sau đó ngã lên trên giường, cảm thấy vô cùng thoải mái. Trong phòng, thoang thoảng mùi hương hoa quế mà Kỷ Nghiên Lệ thích dùng, Kỷ Tiểu Dao hít sâu một hơi, trong lòng cảm thán: Đây mới chính là hương vị gia đình, thật thoải mái! Sau đó cô càng thêm chắc chắn: mình muốn bảo vệ gia đình cũng như sự ấm áp này!
Kỷ Tiểu Dao vô cùng mệt mỏi, nhưng do trong lòng có tâm sự nên không thể nào ngủ được. Cô với tay cầm lấy điện thoại di động mà lúc trước Kỷ Minh Diệu mua cho mình chơi trò chơi. Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn thấy có một tin nhắn chưa đọc, được gửi từ “Anh trai yêu quý”. Vốn cô không định mở ra đọc nhưng tay lại theo bản năng mở ra. Bao nhiêu năm bị đàn áp nên trở thành thói quen, cô bĩu môi mắng: Cái tay vô tích sự!
Trên màn hình chỉ có một câu: Có chuyện gì thì gọi điện cho anh!
Giọng điệu vẫn dứt khoát như phong cách của anh, giống như trước đó không hề có chuyện gì xảy ra, vẫn như bình thường dặn dò cô trước khi anh ra khỏi nhà.
Kỷ Tiểu Dao đột nhiên cảm thấy tức giận. Bản thân thì buồn phiền đến mức không ngủ được, còn anh thì lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Dựa vào cái gì chứ?
“Hừ!” Kỷ Tiểu Dao hừ một tiếng, vung tay ném điện thoại di động trong tay xuống cuối giường, trùm chăn kín đầu, nhắm mắt muốn ngủ. Nhưng chưa đến hai phút, cô đột nhiên hất chăn ra ngồi dậy, đi xuống cuối giường tìm lại điện thoại di động, mở ra phần danh bạ, đổi tên lien lạc từ “anh trai yêu quý” thành “anh trai cầm thú”, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hơn mười ngày ở nhà Kỷ Nghiên Lệ, Kỷ Tiểu Dao rốt cuộc hiểu được, cô đã hoàn toàn trở thành vú em. Ban ngày Kỷ Nghiên Lệ đi làm, cô phải ở nhà trông em trai, buổi tổi còn phải ngủ cùng nó, đề phòng ban đêm ngủ nó đạp chăn. Kỷ Nghiên Lệ mỗi sáng thức dậy đều rất thoải mái, thay quần áo, trang điểm, ăn sáng xong cầm túi sách xinh đẹp ra khỏi nhà. Trước khi đi còn không quên dặn cô: Nhớ đưa em trai ra ngoài đi dạo!
Cô có thể nói rằng cô cũng vẫn chưa thật sự lớn, vẫn cần người khác chăm sóc không?
Nhưng ngay sau đó nghe thấy tiếng em trai ồn ào, cô tự biết rằng: Không thể!
Kỷ Tiểu Dao xoay người lại bế nó lên. Đứa bé thân hình mập mạp lại còn đang cựa quậy, cô bế thật sự rất mệt. Đưa tay sờ xuống phía dưới của đứa bé, quả nhiên cảm thấy hơi ướt. Thấy chưa, cô chăm sóc trẻ con nhiều quá nên thật sự tích lũy được kinh nghiệm rồi. Kỷ Tiểu Dao trong lòng than thở, ôm em trai vào nhà vệ sinh.
Sau khi chuẩn bị hết tất cả, Kỷ Tiểu Dao đặt đứa bé vào trong xe đẩy, chuẩn bị ra ngoài.
Buổi sáng không khí trong khu phố rất dễ chịu. Chim hót líu lo, ánh nắng buổi sớm ấm áp, các cụ già đang tập Thái Cực Quyền, còn có cả trai gái dắt chó đi dạo. Gì? Chờ đã, sao con chó Mục Dương lông xù màu xám trắng kia lại quen vậy nhỉ?
Kỷ Tiểu Dao xoa xoa mắt nhìn lại, sao trông giống tiểu Nhị Minh nhà mình vậy? Gọi nó một tiếng xem có đúng hay không.
Con chó kia dường như rất quen đường, vòng qua các chỗ quành, đi về phía này. Nghe thấy tiếng Kỷ Tiểu Dao gọi liền chạy như điên tới, bộ lộng rậm rạp trong lúc chạy chuyển động, nhìn rất đẹp mắt.
Tiểu Nhị Minh chạy đến bên người Kỷ Tiểu Dao, cọ cọ vào bên chân cô giống như làm nũng.
Kỷ Tiểu Dao cảm thấy an ủi một chút: không uổng công bình thường mình yêu thương nó. Cô ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, đột nhiên nhớ đến: “Sao mày lại tới đây?” Nơi này cách con phố nhà họ Kỷ tuy không xa nhưng cũng không phải chỉ cách một ngã tư. Cô không tin chó nhà mình có thể giỏi giống như chó cảnh sát đã được qua huấn luyện.
Con chó hình như nghe hiểu lời của cô, nó cắn ống quần cô kéo đi. Kỷ Tiểu Dao vỗ vỗ đầu nó, ý bảo nó buông ra. Sau đó, theo hướng của nó ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Kỷ Minh Diệu đang đứng dưới tán cây tùng.
Anh mặc bộ quần áo thể thao có hai màu đen trắng, kết hợp với dáng người cao lại làm cho cả người tràn đầy sức sống. Ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá, in từng vệt sáng vào anh, khiến cho anh càng thêm tỏa sáng.
Người như vậy, dù đi đến đâu cũng nổi bật…
Người đi qua đường hầu như ai cũng liếc nhìn anh một cái. Nếu là bình thường Kỷ Tiểu Dao nhất định sẽ ôm lấy cánh tay anh giả vờ làm người yêu để khoe khoang; nhưng hôm nay cô không có hứng thú. Vỗ đầu Tiểu Nhị Minh ý bảo nó đi về, cô quay người muốn đẩy xe đẩy về nhà. Nhưng mà, cái tên đang ngồi trong xe đẩy kia lại không muốn, cứ nhất quyết muốn giơ tay ra muốn sờ con chó: “Chó! Chó! Chó!”
Kỷ Tiểu Dao đau đầu. Nếu cứ như vậy đẩy tên nhóc này về, chắc chắn nó sẽ khóc toáng lên. Tiếng khóc kia chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người lớn xung quanh đau lòng. Như thế, liệu cô có bị mang tiếng ngược đãi em trai cùng mẹ khác bố không?
Tiểu Nhị Minh cũng không thể mang về nhà. Kỷ Nghiên Lệ ghét nhất mấy con vật lông rậm rạp, không thể tự sinh hoạt. Không thể làm gì khác, Kỷ Tiểu Dao ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tiểu Nhị Minh rồi đưa tay đè nó xuống, ý bảo nó phải ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện tên nhóc trong xe sờ hai cái rồi thôi. Nhưng em trai cô tò mò hơn cô nghĩ, nó thấy sờ hai cái chưa đủ, đứng dậy muốn ra khỏi xe đẩy.
Aiz….. Đúng là càng lớn càng khiến người khác lo lắng!
Kỷ Tiểu Dao đành phải đứng dậy. Nhưng do ngồi xổm dưới ánh mặt trời quá lâu nên khi đứng lên có chút choáng váng. Kỷ Tiểu Dao hơi nghiêng ngả, đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cô. Kỷ Tiểu Dao quay đầu lại nhìn, người kia đứng dưới ánh nắng, thân hình cao lớn che chở cô dưới bóng của mình.