Kỷ Tiểu Dao đi về ký túc xá, tất cả những chuyện vừa xảy ra còn chạy loạn trong đầu, thế này là sao? Cứ bắt đầu như vậy ư? Ngẫm lại đều thấy không thể tưởng tượng nổi, thật ra còn có rất nhiều điều cô chưa kịp nói. Thật rối rắm …
Kỷ Tiểu Dao cúi đầu đi vào ký túc xá, vừa bước vào cửa, đã thấy ba bạn cùng phòng mới kẻ đứng người ngồi, đồng loạt nhìn về phía mình, trong ánh mắt đầy tìm tòi và nghiên cứu. Kỷ Tiểu Dao chột dạ cúi đầu, vội vàng quay sang chỗ khác giả vờ bận chuyện của mình, lau lau chùi chùi bàn linh tinh.
Không biết là ai phát ra tiếng cười trước, nghe vô cùng mờ ám, ngay sau đó tiếp tục thì thầm vài câu. Kỷ Tiểu Dao chột dạ, hai người đó nói chuyện rất nhỏ, tinh thần mình lại không yên, nghe không rõ ràng lắm họ đang nói cái gì, chỉ biết chắc các cô ấy đang cười mình, nhưng rốt cuộc cười vì cái gì chứ?
Có lẽ thấy cô bối rối, hai người kia bèn im lặng, một lúc sau xách túi đi ra ngoài.
Ký túc xá lại trở nên yên ắng, Kỷ Tiểu Dao thở phào nhẹ nhõm, ngồi ghế trên ngẩn người, cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, cuối cùng cô bình tĩnh lại. Quay đầu thì thấy trong phòng vẫn còn một người ngồi bên cạnh cô, cúi đầu im lặng đọc sách, cả người trầm tĩnh, trong trẻo mà lạnh lùng xa cách. Kỷ Tiểu Dao không khỏi nhìn cô ấy thêm vài lần, dáng người cô ấy cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đặc biệt nhất là mái tóc đen dài óng ả, dài đến tận thắt lưng.
Hình ảnh này khiến cô nhớ đến bản thân mình kiếp trước, không khác như vậy lắm, cũng có một mái tóc dài như thế, nhưng không phải vì thích mà vì lười, không muốn tới hiệu cắt tóc mà thôi.
Chợt rất muốn kết bạn, làm quen với bạn học mới, Kỷ Tiểu Dao lộ ra nụ cười thân thiện, mở miệng trước: “Hi! Xin chào, tớ tên là Kỷ Tiểu Dao, là sinh viên năm nhất hệ toán, hân hạnh được biết cậu!”.
Nữ sinh chậm rãi ngẩng đầu, động tác hơi chậm chạp, giống như không ngờ Kỷ Tiểu Dao lại chủ động chào hỏi với mình, sửng sốt hai giây mới trả lời: “A, tớ là Lạc Bội, hệ diễn xuất”.
Sạch sẽ! Đây là ấn tượng thứ hai của Kỷ Tiểu Dao với cô ấy, từ đôi lông mày nhạt mảnh mai, đến đôi mắt đen trắng rõ ràng, phía dưới là cái mũi rất thanh tú, còn có cặp môi mỏng với đường cong duyên dáng kia. Lại nhìn cách ăn mặc của cô ấy, áo sơ mi màu trắng in hoa bình thường, quần jean mài bạc, từ trên xuống dưới khiến cho người ta có cảm giác vô cùng sạch sẽ!
Người như vậy phải đứng trong phòng thí nghiệm nghiên cứu mới đúng chứ, vậy mà cô ấy lại học diễn xuất, sau này muốn làm diễn viên ư? Không phải Kỷ Tiểu Dao kỳ thị nghề này, cô chỉ cảm thấy công việc đó quá mức phức tạp, không thích hợp với cô gái sạch sẽ tinh khôi như vậy, hơn nữa bộ môn diễn xuất của trường bọn họ cũng không phải trọng điểm, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể vào được rồi. Kỷ Tiểu Dao bắt đầu hoài nghi thân phận của đối phương, nhưng trang phục của cô ấy trông rất bình thường thậm chí có thể nói là mộc mạc, ngay cả một món trang sức cũng không thấy đeo, không giống bộ dạng của kẻ có tiền.
Không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy kỳ quái, hỏi thẳng lại không lễ phép, nhưng cô thật sự là một người có tính tò mò. Đang lúc do dự, chợt nghe cô gái trầm tĩnh mở miệng: “Môi của cậu, ách, tốt nhất nên chườm đá”. Cô ấy nói xong, khuôn mặt hơi tái nhợt khẽ ửng hồng, nhưng Kỷ Tiểu Dao không chú ý tới, chỉ bị những lời đó của cô ấy làm cho hoảng hốt, vội vàng chạy vào buồng vệ sinh nhìn xem, đúng là vừa đỏ vừa sưng, nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo của cô!
“Cầm thú!” Kỷ Tiểu Dao âm thầm mắng Kỷ Minh Diệu, lấy lại tinh thần nhớ tới Lạc Bội có nhắc tới đá, thầm nghĩ: không ngờ được, hóa ra cô ấy kinh nghiệm đầy mình. Một giả thiết lớn mật bỗng nhiên hình thành trong đầu cô: không phải Lạc Bội là tình nhân được bao nuôi của một kẻ có tiền nào chứ, nhưng bộ dạng chất phác đó của cô ấy, lại không giống chút nào.
Sau ngày đó, mọi chuyện dường như dần dần chứng thực suy đoán của cô, Lạc Bội không sống trong trường, mỗi lần tan học đều rời đi, có mấy lần Kỷ Minh Diệu lái xe đến trường học đón cô, cô thậm chí còn nhìn thấy Lạc Bội lên một chiếc xe hơi màu xám bạc của đàn ông, suy đoán trong lòng thật sự có chứng cớ, Kỷ Tiểu Dao thấy không thoải mái: cô gái như vậy làm sao có thể là ** được bao nuôi của người khác chứ?
Cái đầu ló ra ngoài cửa kính xoay đi xoay lại, người đàn ông bên cạnh không vui nói: “Không cần lo chuyện của người khác”.
Sau đó cửa sổ bị kéo lên, lúc này Kỷ Tiểu Dao mới không cam lòng thu hồi tầm mắt, chợt phát hiện ra vừa rồi mình đã vô tình nói ra những suy nghĩ trong đầu. Nhìn khuôn mặt đẹp trai phía trước đang ngày càng sát lại, Kỷ Tiểu Dao cam chịu số phận nhắm mắt: người này lại muốn trình diễn truyền thuyết sói đói rồi.
Nụ hôn như bão táp đúng hạn tới, mỗi lần đều giống như sói đói chụp mồi, mạnh mẽ gặm cắn cô, môi bị anh vừa hút vừa cắn đau nhức, còn cố tình đuổi bắt đầu lưỡi của cô, muốn cùng nhau quấn quít.
Hôn xong, không biết qua bao lâu, Kỷ Minh Diệu dịu dàng ngắm cô gái đang cúi thấp đầu, lông mi khẽ run rẩy, hai gò má đỏ bừng, đôi môi hồng mọng nước, trong lòng anh vui mừng khôn xiết, không nhịn được lại hôn cô thêm một cái, còn vươn đầu lưỡi liếm môi cô một chút.
Đầu lưỡi liếm quá môi cảm giác thực □*, Kỷ Tiểu Dao còn chưa kịp mắng anh, anh đã lập tức rời đi, vô cùng thân thiết tựa trán lên trán cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Mấy ngày nay có nhớ anh không?”.
*nguyên văn của tác giả
Lần nào gặp mặt anh cũng hỏi câu đó, huống chi mới có vài ngày thôi, tối hôm trước còn ăn cơm cùng nhau mà, chỉ mới một ngày không gặp chứ mấy, Kỷ Tiểu Dao trong lòng phỉ báng. Lỗ tai lại càng nóng hơn, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng quắc như hổ như sói của anh.
Kỷ Minh Diệu thấy bộ dáng tránh né của cô liền biết là cô không thể nói được mấy lời yêu thương nhung nhớ, anh im lặng cười khổ, hai tay nâng mặt cô: “Aiz, nhưng anh còn muốn nói, anh nhớ em, ngày nào cũng nhớ em”.
“Ách, em… em, em…”.
“Đừng hoảng hốt, anh chỉ nói ra lời mình muốn nói thôi, tuy anh cũng rất muốn nghe em nói như vậy, nhưng nếu em không muốn nói, anh cũng sẽ không ép buộc”. Kỷ Minh Diệu nâng mặt cô lên, thấy mặt cô càng đỏ bừng, yêu thương áp xuống một nụ hôn trên môi cô, chạm vào một cái rồi lập tức tách ra, sau đó ngồi thẳng, chuẩn bị khởi động xe: “Em muốn đi ăn ở đâu?”.
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao như có con nai đang nhảy loạn, chợt thấy cắn rứt lương tâm: có phải mình đã quá bất công với anh hay không nhỉ? Ý nghĩ này mới chỉ chợt lóe trong đầu, còn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe được câu hỏi của Kỷ Minh Diệu, trả lời: “Em muốn ăn món cay Tứ Xuyên”.
Mỗi ngày ăn trong căng tin của trường học, tới tới lui lui cũng chỉ có vài món, vị giác cũng sắp chết lặng rồi, muốn ăn món gì kích thích khẩu vị một chút.
Kỷ Minh Diệu kéo cần gạt, không có ý kiến gì: “Được!”.
Kỷ Minh Diệu dẫn cô đến nhà hàng bán món cay Tứ Xuyên mới mở, mấy hôm trước người ta phát tờ rơi trước cổng trường Kỷ Tiểu Dao đã xem qua, mấy món đặc sắc của quán trông vô cùng hấp dẫn, màu sắc bắt mắt, nhìn rất ngon, lúc ấy cô muốn ăn vô cùng, đã hẹn bạn cùng phòng là Quan Đồng và Lý Quyên Quyên là nhất định phải tới ăn, ai ngờ Kỷ Minh Diệu đã đưa cô tới trước.
Kỷ Minh Diệu đặt một phòng riêng, nhân viên mặc đồng phục đỏ thêu hoa dẫn hai người vào, Kỷ Tiểu Dao thấy không gian lớn như vậy, trong lòng khẽ động, nói với Kỷ Minh Diệu: “Nếu không em gọi bạn học tới ăn cùng nhé”.
Kỷ Minh Diệu tất nhiên không muốn, từ trước đến nay anh không thích người ngoài xen vào thế giới riêng của hai người, vì thế nói: “Lần sau đi, anh cho em tiền, sau này rảnh thì em mời bọn họ tới ăn”.
Cái gì vậy, chê em nghèo nên phải nhận bữa cơm ban ân của anh sao! Bĩu môi, biết anh đã quyết rồi thì khó có thể dao động, cô cũng lười tranh cãi.
Kỷ Tiểu Dao chọn những món mình thích nhất, nhân viên phục vụ làm việc không tệ, rất nhanh đã mang đồ ăn lên, màu sắc tất nhiên không được đẹp mắt như trên tờ quảng cáo, nhưng cũng bóng loáng, kích thích khẩu vị của người khác.
Kỷ Tiểu Dao đã sớm chờ không kịp , ở cùng một chỗ với Kỷ Minh Diệu cũng không cần chú ý tới hình tượng làm gì, hai mắt tỏa sáng, xiên đũa tới gắp thức ăn.
Kỷ Minh Diệu thấy cô liên tiếp hướng đũa về phía bát cá cải chua*, rót cho cô hai ly nước lạnh để ở bên cạnh. Kỷ Tiểu Dao không thể ăn cay, nhưng cảm thấy rất có hương vị, ăn được hai miếng lại uống một ngụm nước, uống nước xong lại không nhịn được quay lại gắp tiếp, cứ lặp lại như thế, cái ly nước luôn luôn đầy.
*酸菜鱼 (cá cải chua):
Đến khi ăn gần xong, Kỷ Tiểu Dao lại nhận được cuộc điện thoại, ngờ là Giang Mỹ Vân, kể ra từ sau khi cô lên đại học, chắc khoảng tầm nửa năm rồi hai người chưa gặp mặt, cũng ít khi gọi điện cho nhau, mà mỗi lần nói chuyện thời gian rất ngắn, nói đông nói tây cuối cùng lại nói vòng tới Kỷ Minh Diệu.
Từ sau khi Kỷ Tiểu Dao phát sinh mối quan hệ mờ ám với Kỷ Minh Diệu, cảm xúc của cô cũng phức tạp hơn, lúc trước Kỷ Minh Diệu từng giải thích, nói là hai người trong sạch, thế nhưng cô vẫn luôn thấy khó chịu, không muốn nhận cuộc điện thoại của cô ấy. Không phải cô ghét Giang Mỹ Vân, bởi vì dù có thật lòng hay không thì người ta cũng đối xử tốt với mình, Kỷ Tiểu Dao đều nhớ rõ, cũng không hận cô ấy, chỉ là cảm thấy nếu tiếp tục thân thiết với cô ấy thì rất giả tạo, rồi đến một ngày nào đó hai người cũng phải trở mặt với nhau thôi….
Cô nhìn Kỷ Minh Diệu ngồi bên cạnh, hơi xoay mình nghe điện thoại, bởi vì trong phòng rất yên tĩnh, cũng không có ai cử động, nên ngồi gần có thể nghe rõ tiếng trong điện thoại.
“Tiểu Dao, ăn cơm à?”
“Vâng, đang ăn”.
Bên kia hỏi dò: “Một mình em?”.
Kỷ Tiểu Dao do dự một lát, vẫn nói dối: “Ách, em… em với bạn học.”
“À”. Giọng nói thất vọng rõ ràng, sau đó lấy lại tinh thần: « Dạo này anh trai em đang làm gì ? ».
Kỷ Tiểu Dao theo bản năng xoay người nhìn Kỷ Minh Diệu: « A, em, em cũng không biết rõ lắm, bây giờ ngày nào em cũng ở trường, đã lâu rồi không về nhà ».
« Vậy chừng nào thì em về nhà? ».
“Em cũng không biết, đợi được nghỉ đã ». Kỷ Tiểu Dao nói xong lại thêm một câu: « Có em sẽ về nhà mẹ. ».
« A, như vậy à ». Bên kia dường như đang suy nghĩ phải nói gì tiếp theo, Kỷ Tiểu Dao nắm di động kiên nhẫn chờ đợi. Ai ngờ bất thình lình bàn tay bên cạnh cầm lấy di động trong tay Kỷ Tiểu Dao, nói vào điện thoại: « Tôi là Kỷ Minh Diệu, đã nói rõ ràng với cậu từ sớm rồi, tôi không thích cậu, cũng nhờ cậu sau này đừng gọi điện cho Dao Dao nữa ». Nói xong, ‘cạch’ một cái cúp máy.
Kỷ Tiểu Dao giành lại di động, nhìn mấy chữ đã tắt máy trên màn hình, mặt nhăn lại: « Ai cho anh tự tiện nghe máy của em?! ». Vừa rồi rõ ràng nói đang ở với bạn học, đột nhiên nhảy ra Kỷ Minh Diệu, không biết chị Mỹ Vân sẽ hận cô như thế nào đây.
Kỷ Minh Diệu nhíu mày: “Vậy em muốn thế nào, tiếp tục giả bộ với cô ta sao ? ».
«Không vậy thì sao chứ!». Kỷ Tiểu Dao nổi giận: «Hơn nữa tại anh trêu chọc người ta, nếu không phải lúc trước anh cứ dây cưa với người ta như thế, cứ cho chị ấy hy vọng, thì sao giờ chị ấy phải đau khổ vì anh, còn chờ anh nhiều năm như vậy chứ! ».
Kỷ Tiểu Dao càng nghĩ càng giận, dứt khoát đứng dậy muốn đi. Kỷ Minh Diệu vội kéo cô vào lòng, cuống quít nói: « Không phải lúc trước anh đã nói với em rồi sao? Đúng là do anh không xử lý ổn thỏa, lúc học đại học không từ chối cô ta thẳng thừng, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý với cô ta hết, càng chưa từng hứa hẹn, cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô ta hết.” Còn tại sao lại không từ chối thẳng thừng, là bởi vì hồi còn học đại học, nữ sinh trong trường tỏ tình với anh rất nhiều, đi học lúc nào cũng nhận được thư tình, điều đó khiến anh rất khó chịu. Đúng lúc Giang Mỹ Vân – bạn từ thời cấp ba thích anh, đám con trai trong kí túc lại hay đồn nhảm là bọn họ có quan hệ mờ ám, khiến nhiều người hiểu lầm hai người là một đôi. Cũng vừa lúc chặn được nhiều nữ sinh muốn tỏ tình, vì thế anh cũng mặc kệ cô ta. Còn có một nguyên nhân khác, là anh thấy Kỷ Tiểu Dao có vẻ rất vui khi nói chuyện với Giang Mỹ Vân, nên anh mới dẫn cô ta về nhà.
Loại quan hệ không đồng ý cũng không từ chối này thật ra kéo dài chẳng bao lâu, vào tối ngày Kỷ Nghiên Lệ kết hôn, Giang Mỹ Vân được mẹ Kỳ mời tới, giữa bữa tiệc gọi anh ra ngoài vườn cây của khách sạn mạnh dạn chủ động thân mật với anh, còn nói ra một câu không biết thẹn, lại để cho Kỷ Tiểu Dao nghe được, khi đó anh cảm thấy rất tức giận, lập tức cự tuyệt.
Nào ngờ đến hôm nay mới biết cô gái này còn dai dẳng hôn cả tưởng tượng của mình.
Dừng lại một chút, thấy Kỷ Tiểu Dao vẫn bĩu môi tức giận như cũ, lại nghĩ tới chuyện Kỷ Tiểu Dao thật sự coi đối phương là bạn tốt, Kỷ Minh Diệu hoàn toàn tỉnh ngộ: chuyện này đúng là sai lầm, đáng ra anh không nên để Kỷ Tiểu Dao gặp cô ta thường xuyên như vậy.
“Dao Dao, không liên quan tới em, là do anh xử lí không tốt, em không cần nghĩ nhiều ». Anh không biết phải an ủi người khác như thế nào, nửa ngày mới nói ra được một câu như vậy, áp má mình vào má cô gái.
Cằm Kỷ Minh Diệu lún phún râu khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, Kỷ Tiểu Dao không nhịn được cười tránh né, sẵng giọng: “Sao anh lại giống Tiểu Nhị Minh như vậy? Làm sai việc chỉ cần cọ mấy cái là tốt hả?”
Kỷ Minh Diệu đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình học theo bộ dạng lấy lòng của con chó lông rậm kia, nhưng trong lòng lại nghĩ tới: “Em có nhớ nó không, tối nay anh đưa em về nhà thăm nó nhé.”