Trước đây, mỗi lần trở về thị trấn, ngồi trên xe, Kỷ Tiểu Dao có thể nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của bà đang đứng đợi bọn họ từ phía xa. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Ngoài cửa mưa rơi tầm tã, bà đứng dưới mái hiên ngó đầu ra nhìn xung quanh. Kỷ Tiểu Dao thậm chí còn nhìn thấy một bên tay áo xanh nhạt của người đặt trên khung cửa đã ướt đẫm, mà người dường như không hề hay biết. Trong ánh mát tràn ngập niềm vui mừng cùng khát vọng.
Mắt của cô có chút cay cay, cô chớp nhẹ mắt, nước mắt gần như sắp trào ra. Một phần là do cảm động, một phần là do cảm thấy áy náy, còn mang theo chút lo lắng. Tư tưởng của người già vẫn luôn rất bảo thủ. Bà vẫn luôn coi cô như cháu gái ruột mà yêu thương, nếu như để cho bà biết… Có lẽ bà sẽ nhận được một đả kích nặng nề.
Kỷ Tiểu Dao không dám tưởng tượng, lòng bàn tay toát mồ hôi
“Đừng sợ, có anh ở đây!” Người con trai bên cạnh lúc nào cũng hiểu rõ lòng cô, trước mặt người lớn mà không hề e dè dịu dàng nắm lấy tay cô. “ Đã có anh ở đây, sẽ không sao đâu!”
Xe chạy đến thẳng của nhà, không biết từ khi nào trên tay người đã có thêm một chiếc ô, đón mọi người vào trong nhà, kéo cô ngồi xuống sô pha, sau đó để một ly trà nóng hồi đến trước mặt cô: “ Dao Dao, uống chút trà nóng đi. Chắc là bữa trưa còn chưa ăn gì, để bà mang mấy quả trứng luộc cho con ăn lót dạ đã.”
“Không cần vội, bà ngoại, con…”
“Ôi chao! Không sao, con ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Kỷ Tiểu Dao còn chưa nói xong đã bị Mục Quế Lan ấn ngồi xuống, vội vàng đi vào trong phòng bếp.
Hơi nóng của tách trà bay thẳng vào mắt, Kỷ Tiểu Dao lại cố chấp không buông xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay. Nhìn lá trà nổi trên mặt nước, lòng cũng theo đó mà phiêu đãng theo.
Mấy người lớn sau đó cũng đi đến, đóng cửa lại, không vui vẻ như những lần trở về trước đây mà ai cũng mang vẻ mặt thâm trầm. Không hề nhìn đến hai anh em Kỷ Tiểu Dao, đứng ở bên kia phòng khách đợi bà ngoại đi ra.
Mưa bên ngoài không ngừng rơi lộp độp vào cửa, tựa như là rơi vào lòng người. Kỷ Quang Thiện rút ra một điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau đó ho hai tiếng, cơn ho dứt lại tiếp tục hút.
Mùi thuốc lá lập tức tỏa ra mọi phía, bay lượn lờ trong căn phòng.
Bà ngoại rất nhanh đã đi ra, thấy trong phòng khách hai bên đang giằng co nhau một cách rõ ràng: “Sao thế? Ngồi xuống! Mau ngồi cả xuống nào!”
Kỷ Quang Thiện hít sâu một hơn cuối cùng, đem một nửa còn lại dí trên gạt tàn. Ho khan hai tiếng, lấy lại sức nói: “Mẹ ngồi xuống đi ạ. Lần này bọn con đến, thứ nhất là đến thăm mẹ, thứ hai là muốn bàn một việc với mẹ.”
Mục Quế Lan lập tức nhận ra tình huống hiện tại có gì không đúng, bắt đầu lo lắng, để trứng luộc trên bàn trà trước mặt Kỷ Tiểu Dao, xoa tay vào tạp dề, nhìn về phía Kỷ Quang Thiện: “Có chuyện gì?”
Kỷ Quang Thiện không tự giác được mà thò tay vào túi quần tìm thuốc, lấy ra một cây lại không châm mà để trên tay, trầm ngâm nói: “Là như này, Tiểu Dao và Minh Diệu, hai đứa đang ở bên nhau.”
Ông nói rất bình tĩnh, bà cụ dường như có chút không hiểu, ánh mắt dại ra: “ Cái gì, con nói có ý gì? Cái gì gọi là hai đứa ở bên nhau?”
Kỷ Quang Thiện nhắm mắt lại, có chút không đành lòng tiếp tục đả kích mẹ mình: “Chính là mối quan hệ nam nữ ở cùng một chỗ, hơn nữa đã xảy ra quan hệ.”
Đồng tử Mục Quế Lan bỗng mở to, đột nhiên quay đầu lại nhìn hai người Kỷ Tiêu Dao: “Cháu…..các cháu…” Còn chưa nói hết câu, cơ thể bà giống như không chịu nổi sức nặng, lảo đảo, may mắn được Kỷ Minh Diệu chân tay nhanh nhẹn đỡ lấy.
“Bà nội, bà đừng kích động, trước tiên bà nghe chúng con nói đã.”
Mục Quế Lan cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng run run, dường như sức chịu đựng đã đến cực hạn: “Chờ một chút, đầu óc bà không chịu nổi rồi! Hai đứa không phải anh em sao, từ khi nào lại biến thành….” Bà cụ cảm thấy khó mà mở miệng, mệt mỏi xua tay. “Chuyện này quá đột ngột, hiện giờ đầu óc mẹ không được rõ ràng cho lắm.”
“Bà ngoại!” Hồn Kỷ Tiểu Dao vừa bị dọa chạy mắt, thấy bà như thế, trong lòng thật sự vô cùng khó chịu, mở miệng khẽ gọi người một tiếng này.
“Không, đừng gọi bà, bà cần nghỉ ngơi một chút đã.” Mục Quế Lan nói xong liền bỏ tay Kỷ Minh Diệu ra, Kỷ Nghiên Lệ tập tức tiến lên đỡ lấy.
“Mẹ à, sắc mặt của mẹ không tốt lắm, để con dìu mẹ vào trong nằm một lát.” Lần này Mục Quế Lan không hề cự tuyệt, dựa vào tay Kỷ Nghiên Lệ mà vào bước vào phòng.
‘Bốp’ một tiếng, Kỷ Quang Thiện dùng bật lửa châm điếu thuốc vẫn cầm trên tay, khói trắng bốc lên không trung, híp mắt nhìn về hai người. Đứa con gái thì thất lạc hồn phách, cả người ngây ngốc, đứng ở một chỗ nhìn vào trong phòng; mà đứa con trai nhìn qua có vẻ trấn tĩnh nhưng rõ ràng là cũng nhìn theo ánh mắt của đứa con gái.
“Con muốn hút một điếu không?” Ông đem hộp thuốc lá tới chỗ Kỷ Minh Diệu, cảm thấy có lẽ anh cần.
Kỷ Minh Diệu im lặng lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Tiểu Dao.
Kỷ Quang Thiện thở dài, không tiếng động bước đến lặng lẽ vỗ vào vai anh, đi thẳng lên lầu.
Trương Anh muốn nói lại thôi, mở miệng thở dốc, cuối cùng vẫn cất tiếng: “Minh Diệu….”
Không thể trách bà ích kỷ, kẻ làm mẹ chỉ hy vọng con mình có thể sống thoải mái. Đến lúc này bà mới thôi hy vọng Kỷ Minh Diệu thay đổi chủ ý. Kỷ Tiểu Dao là một cô gái tốt, bà vẫn coi cô như con gái ruột mà yêu thương, nhưng nếu đổi thành con dâu, bà cảm thấy thật sự không hợp. Không nói đến bọn họ phải đối mặt với những lời đàm tiếu của xã hội, quan trọng hơn bà cũng không hy vọng anh bỏ quá nhiều tâm tư vào việc yêu thương người khác. Mà bà hy vọng anh có thể tìm được một người con gái bên ngoài có thể giúp đỡ công việc của anh, trong nhà có thể giúp anh chăm lo gia đình gọn gàng ngăn nắp, không để Kỷ Minh Diệu phải phiền lòng về việc nhà.
Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Minh Diệu, bà biết chuyện này không thể nào thay đổi, chỉ biết cảm thán rồi bước lên lầu.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, Kỷ Tiểu Dao vẫn ngây người ở đấy không hề nhúc nhích, hai mắt trỗng rỗng vô hồn, sắc mặt nhợt nhạt. Đối với thế giới xung quanh dường như đã mất đi tri giác, không khác gì một con rối, bi thương mà cũng thật thê lương.
Kỷ Minh Diệu thấy cô như thế, tim như bị thắt lại, tựa như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Anh đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, chỉ muốn đem cô dung nhập vào cơ thể mình, nhưng rồi chỉ nói một câu: “ Đừng rời xa anh.”
Tối nay nhất định là một đêm vô cùng gian nan. Kỷ Tiêu Dao nằm cứng ngắc trên giường, trơ mắt nhìn ra cửa sổ thủy tinh vừa mới được nước mưa rửa sạch, nước mắt cũng bất giác mà chảy ra, cô im lặng rơi lệ, trong đầu không ngừng suy nghĩ lăng nhăng: hình ảnh bà ngoại yêu thương chiều chuộng cô hiện ra trước mắt, bà ngồi trước bàn nhìn cô ăn cơm, thường xuyên lên trấn mua đồ ăn vặt cho cô, buổi tối còn hát ru dỗ cô ngủ. Có mấy lần nửa đêm cô bị ốm, liền vội vàng cõng cô lên trấn cho bác sĩ khám.
Còn có Kỷ Nghiên Lệ, hai bác, rõ ràng đều biết cô là do nhặt được, lại vô cùng yêu thương cô, khiến cho cô đang hoang mang khi xuyên không về đây mà tuyệt vọng cũng thấy ấm áp hẳn lên. Nếu như không có bọn họ, cô cũng không biết hiện tại mình thành cái dạng gì. Mà nay, cô lại làm loạn cái nhà này lên.
Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên không ngừng, hòa lẫn trong tiếng mưa ngoài kia vang lên mơ hồ không rõ.
Kỷ Tiểu Dao ngơ ngác nằm trên giường, trong nháy mắt, ở cửa sổ liền hiện lên bóng dáng của người đàn ông.
Cửa thủy tinh nhanh chóng bị đẩy ra, Kỷ Minh Diệu mang theo hơi lạnh chậm rãi đi đến, đến gần giường lại dừng lại, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa dịu dàng: “Dao Dao, bà nội uống thuốc xong ngủ rồi.”
Cả người anh bị mưa làm ướt đẫm, trên tóc còn vương lại vài giọt nước, Kỷ Tiểu Dao nhắm mắt, nước mắt trào ra lại càng nhanh hơn: “Anh không nên đến.” Lúc trước không phải cô không nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng mà cô không muốn mở cửa.
“Không, anh biết em rất lo lắng.”
Người đàn ông như thế, trong lòng Kỷ Tiểu Dao không ngừng run lên, cơ thể cũng theo đó mà rên, sau cùng không nhịn được mà cắn môi cất lên tiếng nghẹn ngào: “ Anh, nếu bà ngoại không đồng ý, chúng ta nên biết làm sao đây?”
Hai mắt Kỷ Minh Diệu giật giật, dự cảm không hay trong lòng càng trào dâng mãnh liệt.
Giây tiếp theo quả nhiên nghe thấy Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng nói tiếp: “Nếu bà không đồng ý, chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
Ngoài trời, mưa lớn vẫn không ngừng, có thể nghe thấy tiếng cửa số của những hộ gia đình bị gió đập vào nhau. Trong phòng lại yên tĩnh đến quỷ dị. Không ai lên tiếng, không gian vẫn yên lặng như thế.
Một hồi lâu sau, mới nghe thấy giọng người con trai : “Em….nghĩ kĩ rồi sao?”
Kỷ Tiểu Dao cảm thấy khó thở, nước mắt bất tri bất giác ngừng chảy, cô cảm thấy lòng mình như đang vỡ ra, khe nứt càng ngày càng lớn, đến mức không thể nào bù lại. Nhưng thật kỳ lạ, lúc này đây cô lại tỉnh táo hơn bao giờ hết: Anh đã mang đến cho em những giây phút hạnh phúc không thể nào thay thế được, thứ hạnh phúc mà trước đó chưa từng có. Chỉ sợ, sau này sẽ không thể nào có được những phút giây ấy nữa rồi. Em thật sự rất cảm ơn anh và cũng thực sự rất yêu anh. Nhưng mà em càng không thể nào bỏ mặc những người thân có được sau khi sống lại của mình. Không có họ sẽ không có em của hiện tại, dẫu cho phải mất đi hạnh phúc cả đời nhưng em cũng không thể mất đi họ.
Cho nên, cô nghe thấy giọng nói kiên quyết trong lòng mình, dường như từ thiên ngoại truyền đến lời hồi đáp: “Đúng thế.” Bà ngoại bị cao huyết áp, chỉ cần sơ ý một cái sẽ rất nguy hiểm, cô không dám cũng không thể đánh cược nổi.
“Được.”Lần ngày người con trai ngoài ý muốn lại thuận theo tình lý mà không cố gắng dây dưa, chỉ nói ra duy nhất một chữ này, một trận gió lạnh thổi đến, anh rời đi.
Anh bước đi mới thật tiêu sái làm sao. Kỷ Tiểu dao cuộn tròn mình lại, vùi đầu vào giữa hai chân, hai tay ôm chặt hai chân, tựa như tư thế khi còn nằm trong bụng mẹ. Song thật kỳ lạ, cô vẫn cảm thấy lạnh, rất lạnh, tại sao lại lạnh như thế? Lạnh thấu đến tận xương tủy.
Mưa không biết dã dừng từ lúc nào, Kỷ Tiểu Dao mở to mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng bóng, giống như đã mất đi tri giác. Cho đến tận bình minh, khi những tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô mới chớp mắt, quay đầu một cách cứng nhắc nhìn về phía cửa sổ, qua khe hở giữa rèm cửa cô nhìn thấy mặt trời nơi chân trời, sáng đến chói mắt.
Giơ tay khẽ che mắt, nhưng rồi cô vẫn nhìn, khi cảm thấy mắt hoa hết lên rồi mới luyến tiếc mà thu hồi tầm mắt, ngồi dậy trên giường. Ôm đầu gối ngẩn người.
Đợi đến khi dưới lầu có tiếng động, cô mới giật giật ngón tay, mệt mỏi đứng lên. Chuyện nên xảy ra sẽ xảy ra, chuyện phải đối mặt sẽ phải đối mặt.
Kỷ Tiểu Dao nhếch miệng trước gương, muốn cười một cái cổ vũ chính mình nhưng rồi phát hiện ra, việc này thật sự không hề đơn giản. Khuôn mặt trong gương thật xấu xí, xấu đến mức chính cô cũng không thể nhìn nổi. Tóc tai bù xù, mặt trắng bệch như ma, biểu cảm trên mặt thật kỳ quái.
Sau này nhất định sẽ không có ai cần cô rồi. Cô nghĩ như thế.
Rửa mặt đánh răng xong cô còn đi tắm một lần, cô chuẩn bị đi gặp Mục Quế Lan, vừa bước đến chỗ ngoặt ở cầu thanh cô đã nhìn thấy trong phòng khách, Kỷ Nghiên Lệ đang đỡ Mục Quế Lan đứng cạnh cửa lo lắng nhìn xung quanh.
Cô lập tức ngây người ra.
“Haizzz, đây là tạo nghiệt gì !” Mục Quế Lan thở dài xoay người, vừa quay đầu đã nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao đang đứng ngây ngốc ở đó, lại than một tiếng: “Dao Dao à, anh trai con đang ở bệnh viện rồi.”
“Tại …. Tại sao?”
“Thật là một đứa trẻ ngốc, sao có thể dại như thế chứ! Hơn nửa đêm lặng lẽ đến quỳ ngoài cửa phòng bà ngoại, tận đến sáng bà mở cửa ra mới nhìn thấy, đến kéo nó dậy, chỉ cảm thấy cả cơ thể nó đều cứng đờ, lạnh lẽo đến mức đáng sợ, mà nó tựa như không cảm giác thấy gì cả, chỉ nói với ta một câu: “Hãy đồng ý cho con với Dao Dao ở bên nhau.” Mục Quế Lan vừa nói vừa không nhịn được tiếp tục thở dài: “Haizzz, hai đứa cũng thật là! Ta có thể trơ mắt nhìn hai đứa chết sao? Chuyện đã đến nước này, thì tùy hai đứa thôi! Chỉ cần hai đứa có thể vui vẻ hạnh phúc, cuộc đời này ta cũng thấy đủ rồi.”
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao chua xót, vội bước qua đỡ người: “Bà ngoại, bà…bà… đừng nói như thế, con…con…” Cô đã tích góp bao nhiêu dũng khí mà bước đến nhưng cuối cùng lại không nói thành lời được.
Mục Quế Lan mệt mỏi xua tay: “Haizz, không cần nói gì nữa, chỉ cần hai đứa tốt là được, đi mạng thuốc của ta lên đây.”