Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, "Đó là bởi vì... Bởi vì cái tên này tôi cũng đã được nghe nói, nữ đua xe này, bê bối dùng Doping cũng truyền khắp toàn bộ giới đua xe, mà cô ấy không phải đã bị cấm thi đấu vĩnh cửu sao?"
Vệ Từ Phong nghe thấy Lâm Yên nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đáy mắt vốn là nóng bỏng trong nháy mắt đông kết thành băng, "Im miệng! Chị thì biết cái gì? Dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy! Cái bê bối chó má gì! Cái gì mà dùng Doping! Bọn họ là tận mắt thấy sao?
Cô ấy quả thực là dùng mạng để thi đấu, cơ hồ cả năm đều bay tới bay lui, to to nhỏ nhỏ tham gia 168 trận đấu, trực tiếp quét ngang cấp bậc thi đấu vô địch của tất cả khu vực, trong 37 cuộc so tài thế giới, đoạt được 30 lần quán quân, 5 lần á quân, 2 lần quý quân... Một đường đi đến đỉnh cao thi đấu của thế giới, dùng thực lực của cô ấy, cần dùng Doping?
Toàn bộ hành trình tay đua xe đều cần đầu não ở trạng thái cực độ tỉnh táo cùng bình tĩnh, khi thi đấu quá mức phấn khởi ngược lại sẽ dẫn đến sự cố phát sinh, làm sao lại có thể chủ động đi dùng loại thuốc hưng phấn? Loại chuyện này chỉ có tay lái xe mà thể năng cùng tinh lực không đủ mới có thể đi làm!
Yeva mặc dù là một cô gái, thế nhưng vô luận là thể năng, tinh lực hay là kinh nghiệm, kỹ thuật tất cả đều nghiền ép những tên khốn kiếp kia! Con mẹ nó, những cái kia nhân tạo dao(?), còn có đầu óc, có nửa phần thường thức sao?"
Vệ Từ Phong càng nói càng kích động, đến cuối cùng hai con ngươi cơ hồ đã là màu đỏ tươi.
Lâm Yên nghe mỗi chữ mỗi câu Vệ Từ Phong nói, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
Cô gây thù hằn quá nhiều, ngay sau khi xảy ra chuyện xấu, cơ hồ là tường đổ mọi người đẩy...
Không nghĩ tới thời gian qua đi lâu như vậy, lại ở trong miệng Vệ Từ Phong, nghe được mấy câu nói như vậy.
"Thật xin lỗi." Lâm Yên mở miệng.
Vệ Từ Phong hít sâu một hơi, tựa hồ thoáng tỉnh táo lại, sau đó liền ngồi xổm xuống, cúi đầu ôm đầu gối, không nói một lời dựa vào ngồi xổm ở cạnh ghế sa lon.
Lâm Yên gãi gãi đầu, nhặt quần áo trên mặt đất lên, "Trước tiên mặc quần áo vào đi."
Vệ Từ Phong ngẩng đầu từ giữa đầu gối lên, hung tợn trừng mắt về phía Lâm Yên, "Cô không phải cô ấy, tại sao lại giả mạo cô ấy! Cô có phải là cố ý hay không! Có phải ngấp nghé thân xác của tôi hay không!"
Khoé miệng Lâm Yên co giật, vị thiếu gia này, cậu làm sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách như vậy?
Lâm Yên: "Hình như là chính cậu nhận lầm tôi thành Yeva, lại tự mình cởi quần áo ra cho tôi xem mà..."
"Im miệng! Người như cô mới không xứng gọi tên của cô ấy!" Vệ Từ Phong nhìn chằm chằm cô, "Cô dựa vào cái gì mà có con mắt giống cô ấy như vậy, dựa vào cái gì ngay cả ánh mắt cũng giống cô ấy như vậy! Ai cho!"
Mặt mũi Vệ Từ Phong tràn đầy mấy chữ "Cô không xứng" "Tôi không cho phép", chỉ kém hận không thể móc con ngươi của cô ra.
Lâm Yên bất đắc dĩ thở dài, vị tổ tông này, quả nhiên là hạng người không giảng đạo lý.
Lâm Yên đang muốn nói gì, Vệ Từ Phong lại đem đầu vùi vào trong đầu gối, không nói.
Sau một hồi khá lâu, truyền đến thanh âm ong ong ong khàn khàn của thanh niên, "Từ sau cuộc thi đấu kia, cô ấy liền mất tích, có người nói cô ấy đã về Hoa quốc, tôi nghe ngóng thật lâu, tìm thật lâu, vẫn là tìm không thấy cô ấy, cô ấy đến cùng đi đâu, cô ấy sẽ không phải nghĩ không thông, làm chuyện điên rồ chứ..."
Khoé miệng Lâm Yên hơi rút, "Cô ấy cũng đã là người lớn như vậy, có thể có chuyện gì, không thể đua xe, còn có thể làm nghề khác mà! Cậu xem, nói không chừng... Tôi chính là Yeva đấy?"
Vệ Từ Phong quay đầu trừng cô: "Im miệng! Không được lại vũ nhục nữ thần của tôi! Nếu cô là cô ấy, tôi liền nhảy từ cửa sổ này xuống!"