Giờ này khắc này, biểu lộ của Bùi Duật Thành quả thực tựa như là chính thê đang chất vấn trượng phu vì sao lại tìm Tiểu tam bên ngoài, khiến cho Lâm Yên không hiểu sao chột dạ.
Trước đó cô rõ ràng giải thích qua, cô và Hàn Dật Hiên trong nhận thức của Bùi Duật Thành là người yêu cũ...
Lâm Yên thậm chí có loại cảm giác sợ hãi quen thuộc khắc vào trong xương tủy...
Đến cùng là chuyện gì xảy ra...
Nam nhân ở trước mắt rõ ràng ôn nhu như vậy, vô luận theo phương diện nào mà nói đều là bạn trai thần tiên, vì sao cô lại luôn có loại cảm giác kháng cự tự nhiên?
Thực ra đây cũng là một trong những nguyên nhân cô vẫn luôn ôm ý nghĩ chia tay...
Cái tin tức bát quái hôm nay cũng nhắc nhở cô, cô chỉ ngoài ý muốn đụng phải Hàn Dật Hiên mà thôi, lập tức liền có thể bị người chụp đăng lên trên mạng, cô tiếp tục hẹn hò với Bùi Duật Thành, quá nguy hiểm.
Nếu ngày nào đó bị người ta phơi ra ngoài, cũng không phải đùa giỡn.
Đã qua thời gian dài như vậy, thân thể của cô vẫn luôn rất bình thường, không còn lại xuất hiện dị dạng, hẳn là không thành vấn đề...
Lâm Yên đang suy nghĩ miên man mau sớm nói chuyện chia tay với Bùi Duật Thành, hoàn toàn không có chú ý tới, trên thân chén trà bằng sứ trắng Bùi Duật Thành để lên bàn ở đối diện thình lình đã lan tràn đầy vết nứt...
Lâm Yên nhìn nam nhân ở trước mắt, đột nhiên cũng cảm giác mình trải qua mấy ngày ngụy trang này quá ích kỷ.
Một mực đổ trách nhiệm lên trên cái gọi là nhân cách thứ hai, lần lượt lừa gạt Bùi Duật Thành...
Bùi tiên sinh ôn hòa phân rõ phải trái như thế, cô nói rõ nguyên nhân nói rõ thật tốt không được sao, lo trước lo sau đến cùng là đang sợ cái gì?
Thế là lần này, Lâm Yên không tiếp tục qua loa, nhớ lại mở miệng nói, "Thích một người là chuyện hết sức không có đạo lý, thích chính là thích, thực ra cũng không có lý do đặc biệt gì.
Rất nhiều chuyện năm đó tôi đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Hàn Dật Hiên khi đó nói một câu với tôi, hắn ta nói thích bộ dáng thoạt nhìn tự do tự tại của tôi, bởi vì câu nói này, tôi đi cùng với hắn ta..."
Bùi Duật Thành không biết nghĩ đến cái gì, khi Lâm Yên nói xong câu đó, ánh mắt chìm mấy phần, "Xem ra, Lâm tiểu thư quên một người, thích một người, tựa hồ cũng rất dễ dàng."
Lâm Yên hít sâu một hơi, nhìn về phía Bùi Duật Thành, mở miệng nói, "Bùi tiên sinh, thực ra có một chuyện, tôi muốn thẳng thắn với ngài. Thực ra trước đó tôi cũng đã giải thích qua với ngài, nhưng ngài tựa hồ cũng không tin tôi, trong thân thể của tôi thật sự có một ý thức khác không thuộc về tôi, ít nhất cái ý thức này không phải ý thức nguyên bản của tôi."
Lâm Yên sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút, tiếp tục mở miệng nói, "Lần đầu tiên, tôi nằm ở trên giường tại biệt thự của ngài, ý thức lần đó cũng không phải là tôi, lần thứ hai xuất hiện ở phòng bệnh của ngài, ý thức lần đó cũng không phải tôi, còn có một lần xông vào trong nhà ngài không cẩn thận ngã ở trên người ngài kia, cũng không phải tôi...
Lúc đó, thân thể của tôi hoàn toàn là bị một ý thức khác thao túng, tôi cũng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Tôi biết giải thích như vậy ngài chắc chắn sẽ không tin tưởng, cho nên sau này thực sự không có biện pháp, tôi mới nói dối như thế..."
Lần này, Bùi Duật Thành nghe những lời này, trên mặt không có sắc thái chế nhạo cùng đùa giỡn cô, đồng thời cũng không có kinh ngạc, ngược lại, bình tĩnh khiến cho Lâm Yên có chút bất an.
"Nói dối cái gì?" Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên quan sát biểu lộ của Bùi Duật Thành một chút, nhìn hắn từ đầu tới đuôi tựa hồ cũng rất bình tĩnh.
Quả nhiên trước đó đều là ảo giác của cô?
Sớm biết thì cô cũng không cần xoắn xuýt lâu như vậy mới mở miệng, còn mỗi ngày trải qua hình thức địa ngục lâu như vậy...