"Cha, con tin tưởng Tiểu Yên... Nếu Tiểu Yên nói có thể, vậy hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì." Một bên, Hạ Mộ Vân nói với lão gia tử Hạ Định Khôn.
Đối với nữ nhi của mình, Hạ Mộ Vân tự nhiên hiểu rõ nhất, mặc dù Lâm Yên không có trình độ hoa tiêu rất tốt, nhưng từ nhỏ trí nhớ đã tương đối tốt, chỉ cần cho cô chút thời gian làm quen một chút, gom góp lấy để đối phó, hẳn là không có vấn đề gì.
"Cha, cha cũng biết, Tiểu Yên từ nhỏ trí nhớ liền tương đối tốt, mà hoa tiêu trước đó của Tiểu Phong, cũng đều là hoa tiêu sơ cấp nhất, nếu để cho Tiểu Yên làm quen, coi như không sánh bằng hoa tiêu sơ cấp, cũng có thể bồi dưỡng được." Hạ Mộ Vân thấy Hạ Định Khôn không nói chuyện, tiếp tục nói.
"Cô biết cái gì?!" Hạ Hùng hung hăng liếc mắt trừng Hạ Mộ Vân: "Hoa tiêu là ai cũng có thể làm? Trí nhớ tốt có cái rắm mà dùng, năng lực phân tích sân bãi đâu? Tố chất tổng hợp đâu? Các người tưởng rằng đang chơi nhà chòi sao?!"
"Thật là một chuyện cười." Hạ Minh Khải liếc mắt lườm Lâm Yên: "Đến cùng ai cho nó dũng khí? Thật sự là rừng rộng, loài chim gì cũng có."
"Đủ rồi!"
Không đợi Lâm Yên mở miệng nói chuyện, lão gia tử Hạ Định Khôn dùng sức vỗ bàn một cái.
Lúc này, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
"Tranh tài sáng ngày mai đã bắt đầu, hiện tại coi như muốn tạm thời tìm một hoa tiêu cho Tiểu Phong, cũng căn bản tìm không thấy, huống hồ, trọng điểm của trận đấu này, không ở trên người Tiểu Phong, cho nên, liền để Tiểu Yên đi làm hoa tiêu của Tiểu Phong đi, coi như là vì đủ nhân số." Hạ Định Khôn yên lặng một lát, lên tiếng nói.
Rất nhanh, ánh mắt Hạ Định Khôn, rơi vào trên người Hạ Minh Khải, "Minh Khải, thi đấu trên sân ngày mai, trách nhiệm của con rất trọng đại, bất kể như thế nào, cho dù là thua, cũng nhất định phải đạt được một trong ba vị trí đầu! Nếu như vậy, ông chủ của đội xe Tật Phong, có lẽ sẽ còn đầu tư."
"Ba vị trí đầu..."
Nghe lão gia tử Hạ Định Khôn nói, sắc mặt Hạ Minh Khải có chút khó khăn, trình độ của hắn ta mặc dù coi như không tệ, nhưng muốn đạt được một trong ba vị trí, chỉ sợ có chút khó khăn...
Ngày mai đấu vòng loại, cộng thêm bọn họ, hết thảy có ba nhánh đội ngũ, mà ba đội ngũ có chừng mười mấy chiếc xe vào sân.
Thấy vẻ mặt Hạ Minh Khải khác thường, Hạ Định Khôn nhẹ giọng thở dài, nói: "Minh Khải, con chỉ cần làm hết sức mà thôi, để cho Tiểu Phong vài vị đội viên vào sân còn lại, toàn lực giúp đỡ một mình con, hẳn là vẫn có hi vọng."
"Hi vọng bọn họ?"
Ánh mắt Hạ Hùng rơi vào trên người Lâm Yên, lúc này khinh thường cười lạnh một tiếng.
"Ông ngoại, con sẽ hết sức nỗ lực, nắm bắt trận đấu vòng loại này với Tiểu Phong." Lâm Yên nhìn về phía Hạ Định Khôn, nhẹ giọng cười nói.
Hạ Nhạc Phong: "..."
"Tốt, chỉ là, con cùng Tiểu Phong, tận lực giúp đỡ Minh Khải là được, chỉ cần để cho Minh Khải tiến vào ba vị trí đầu, vậy coi như là thua, cũng không đến nỗi thua quá khó coi." Hạ Định Khôn nói.
"Ông ngoại, con biết rồi." Lâm Yên nhẹ gật đầu.
Loại đường đua này, thực ra, căn bản nâng không nổi mảy may hứng thú của Lâm Yên, nếu như không phải nhìn ở trên mặt mũi ông ngoại, cô căn bản không có khả năng sẽ tham gia, càng không có khả năng sẽ làm hoa tiêu gì.
Nhưng việc đã đến nước này, giữ được đội xe của ông ngoại, mới là việc cấp bách.
"Ha ha, ông nội, ông nhìn một khẩu khí của người ngoài nghề này, nắm bắt trận đấu vòng loại này với Tiểu Phong, con cũng muốn cười, người này a, điều quý giá nhất với mọi người là hiểu chính mình, nó đến cùng ngay cả xe đua là cái gì xem chừng cũng không biết, coi tranh tài xe đua xem như xe taxi." Hạ Minh Khải liếc mắt lườm Lâm Yên.