Hạ Nhạc Phong đi tới bên cạnh lão gia tử, mở miệng hỏi.
"Tiểu Phong, các con cùng giúp Minh Khải kiểm tra tình trạng xe đi." Hạ Định Khôn nói.
Lần này, lão gia tử Hạ Định Khôn thật sự ký thác hi vọng quá lớn lên Hạ Minh Khải, cho nên, tận lực làm đến không có sơ hở nào.
"Được rồi." Hạ Nhạc Phong đáp ứng, bước nhanh đi đến bên cạnh Hạ Minh Khải, bắt đầu kiểm tra xe của Hạ Minh Khải.
Lâm Yên đứng ở một bên, trong lúc rảnh rỗi, ánh mắt cũng rơi vào trên xe đua của Hạ Minh Khải.
"Tiểu Phong, xe của anh không có vấn đề gì chứ." Hạ Minh Khải cởi bao tay ra, phủi tay, nói với Hạ Nhạc Phong.
"Ừm, không có vấn đề gì, tình trạng xe đều tốt." Hạ Nhạc Phong nhẹ gật đầu.
"Yên tâm đi Minh Khải, tôi cũng đã kiểm tra qua, không có vấn đề." Một bên, một vị nam tử trẻ tuổi để đầu đinh đứng đó, lên tiếng cười nói.
"Được, không có việc gì thì tốt." Lão gia tử Hạ Định Khôn nói.
Lâm Yên một mực chưa từng mở miệng, nhìn về phía lão gia tử Hạ Định Khôn, không chút do dự, nói: "Ông ngoại, khí áp bánh trái phía sau của chiếc xe này quá cao, dễ dàng nổ bánh xe."
"Cái gì?"
Lâm Yên vừa dứt lời, mọi người tại đây, bao gồm Hạ Nhạc Phong, đều sững sờ.
Khí áp quá cao, dễ dàng nổ bánh xe?
Làm sao nhìn ra được?
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Nam tử trẻ tuổi để đầu đinh lập tức giận dữ.
"Nhạc Phong, nữ nhân này ai vậy? Ở đây nói loại cái gì!" Nam nhân đầu đinh nói với Hạ Nhạc Phong.
"Anh Lý... Đây là chị họ em, Lâm Yên... Hôm nay chị ấy là hoa tiêu của em." Hạ Nhạc Phong giải thích nói.
Ngay sau đó, Hạ Nhạc Phong nói với Lâm Yên: "Chị Yên, vị này là anh Lý Vinh, anh Vinh là hoa tiêu của anh Minh Khải."
"Há, ngược lại khí áp bánh trái phía sau có chút cao, không tin cũng được." Lâm Yên nhún vai.
Nghe thấy, Lý Vinh mặt đen lên, trực tiếp mở cửa xe, mở đồng hồ đo.
Bên trên đồng hồ đo, có biểu hiện khí áp.
Lý Vinh nhìn thoáng qua đồng hồ đo, nói: "Đồng hồ đo biểu thị bình thường."
Lâm Yên: "Vậy chính là đồng hồ đo bị hỏng."
"Mày câm miệng cho tao!" Bỗng nhiên, Hạ Hùng một bên tức giận quát lớn với Lâm Yên: "Chó má gì cũng không hiểu, mày nói bậy bạ gì ở đây đó!"
"Chờ một chút, cô ta là hoa tiêu của Hạ Nhạc Phong?" Lý Vinh nhíu lông mày: "Cô ta cái gì cũng không hiểu, sao có thể làm hoa tiêu, như vậy không phải sẽ hại Hạ Nhạc Phong à."
"Mặc kệ nó (Hạ Nhạc Phong), hoa tiêu trước đó của Nhạc Phong chạy, hôm nay cô ta chẳng qua là đến cho đủ số." Mặt mũi Hạ Hùng tràn đầy không kiên nhẫn.
"Tôi chỉ là nhắc nhở, tin hay không là vấn đề của các người." Lâm Yên đứng thẳng nhún hai vai, cô thuần túy chỉ là suy nghĩ vì đội xe của ông ngoại thôi.
Lâm Yên dứt lời, ngáp một cái, quay người đi đến chiếc xe đua màu bạc kia của Hạ Nhạc Phong, trực tiếp ngồi vào tay lái phụ, bắt đầu thay trang phục.
...
Đúng lúc này, điện thoại Hạ Hùng vang lên, nhân viên bên ngoài sân thông báo, đội thi đấu ZH1 cùng ông chủ Bùi Vũ Đường của đội xe Tật Phong đã tới.
"Tốt, tôi biết rồi, an bài cho bọn họ tại phòng nghỉ ngơi Vip, tôi cùng Minh Khải lập tức tới nghênh đón!"
Sau khi Hạ Hùng cúp điện thoại, cùng lão gia tử và Hạ Minh Khải đi đến phía bên ngoài sân.
Bên trong phòng Vip.
Z Thần nhìn về phía Bùi Vũ Đường, có chút không xác định nói: "Lâm Yên tiểu thư... Thật sự sẽ tham gia loại thi đấu bên ngoài này?"
Trước đó Z Thần nhận được điện thoại của Bùi Vũ Đường, liền hết sức kinh ngạc, dùng trình độ của Lâm Yên, làm sao có thể để ý loại tranh tài này.
"Dĩ nhiên." Bùi Vũ Đường vội vàng nói: "Đội xe của lão gia tử Hạ gia, là ông ngoại của chị ấy, còn có Hạ Minh Khải gì đó kia, hình như là anh họ của chị ấy."