Tiếng "Lên xe " Này của Thẩm Triều Mộ... Nghe vào trong tai của Lâm Yên, quả thực như đang nói "Lên đường đi".
Kêu cô lên chiếc xe này?
Mở trò đùa quốc tế gì!
Lâm Yên vốn còn đang vui mừng, mặc dù cái đoàn làm phim này rất nhiều mìn, nhưng cô chỉ có phần diễn cùng Vệ Từ Phong và Bùi Nam Nhứ, còn vài người khác, nếu không ngoài ý muốn hẳn là không gặp được.
Lần kia cũng là ngẫu nhiên mới đụng vào Hàn Dật Hiên...
Ai có thể nghĩ tới, lão thiên gia (ông trời) không chơi thì thôi, một khi chơi liền chơi lớn như vậy!
Đoàn làm phim vì chạy kịp tiến độ, phân ra hai tổ AB đồng thời quay chụp, Lâm Yên ở tổ B, còn có những người khác ở tổ A, đoán chừng mấy người này là quay phim ở đoàn làm phim sát vách, bởi vì muốn liên hoan, liền vừa vặn cùng ngồi chung một xe của đoàn làm phim đi qua.
"Cái kia... Không... Không cần... Tôi tự mình đi là được rồi..." Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy hai chữ cự tuyệt.
Thẩm Triều Mộ thấy biểu hiện của Lâm Yên phảng phất như đang nhìn một xe rắn độc thú dữ, không khỏi có chút buồn cười, "Cô chắc chắn chứ? Nơi này hết sức vắng vẻ đó, không gọi được xe, nếu cô nghĩ đi bộ đến nơi có xe, đoán chừng trời đã tối rồi ~ "
Tròng mắt Lâm Yên vô thức nhìn chân trái của mình, lông mày cau lại, tình huống thân thể này của cô, không nên tiếp tục đi lại đường dài.
Mà đoàn làm phim cũng không có khả năng an bài một chiếc xe đơn độc cho cô...
Thẩm Triều Mộ thấy thế, tay đè lên môi nói, "Cô tiếp tục đứng ở cửa xe không lên, nếu là bị người chụp ảnh..."
Vẻ mặt Lâm Yên lập tức xiết chặt, cuối cùng chỉ có thể kiên trì, cắn răng đi lên!
Ngược lại đợi ở trong xe cũng sẽ không bị chụp ảnh! Hơn nữa còn có thể tiết kiệm tiền!
Chiếc xe bảo mẫu này vô cùng xa hoa rộng rãi, đằng sau bố trí sáu chỗ ngồi, chia làm ba hàng, mỗi hàng hai chỗ, đồng thời đều mang công năng tự động xoa bóp.
Một cồn nhân viên ngồi ở tay lái phụ, hàng thứ nhất chính là Vệ Từ Phong cùng Thẩm Triều Mộ, hàng thứ hai là Đường Gia Nghiệp, hàng thứ ba là Hàn Dật Hiên.
Trên xe còn thừa lại hai vị trí, chỗ bên cạnh Đường Gia Nghiệp, và chỗ bên cạnh Hàn Dật Hiên.
Thế là, hiện tại Lâm Yên liền gặp phải hai lựa chọn.
Cô phải ngồi đâu, bên cạnh Đường Gia Nghiệp, hay là bên cạnh Hàn Dật Hiên?
Lâm Yên khom người, duy trì tư thế cất bước đi lên, nhất thời gặp khó.
Vệ Từ Phong đang nhắm mắt dưỡng thần thoáng mở to mắt, liếc liếc mắt về phía Lâm Yên, Đường Gia Nghiệp ngồi ở hàng thứ hai, mở tấm bảng nhỏ trên ghế ra, trên bảng để một chồng bài thi cấp ba, vùi đầu khổ viết, dường như là đang làm bài tập, Hàn Dật Hiên ngồi ở vị trí gần cửa sổ hàng cuối cùng, ánh mắt rơi ở trên người cô âm trầm trước sau như một, mang theo một tia lạnh lùng không dễ phát giác.
Thẩm Triều Mộ cách cô gần nhất, ngồi ở hàng thứ nhất bên cạnh cửa, chống cằm, một mặt biểu lộ xem kịch vui, nháy nháy mắt, "Thế nào? Tiểu thư bạn gái scandal, mắt mờ sao?"
Sắc mặt Lâm Yên hơi đen, cái tên này, có thể đừng có lại mở miệng một tiếng bạn gái scandal hay không?
Lâm Yên im lặng trợn trắng mắt liếc Thẩm Triều Mộ, cuối cùng lên xe, ngồi ở sau lưng Thẩm Triều Mộ, cũng chính là chỗ bên cạnh Đường Gia Nghiệp.
Thẩm Triều Mộ thấy thế, hơi nhíu mày, một bộ ngoài ý muốn, mở miệng nói với Lâm Yên phía sau, " A, tôi còn tưởng rằng... Cô sẽ ngồi ở hàng cuối cùng đấy."
Thẩm Triều Mộ một bên nói, một bên ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Hàn Dật Hiên ở hàng cuối cùng.
Lâm Yên nghe vậy, liếc mắt nhìn Thẩm Triều Mộ, mặt mũi tràn đầy sinh vô khả luyến (sống không còn gì luyến tiếc) mở miệng: "Có gì khác nhau sao? Chết chỗ nào mà không phải là chết, còn muốn chọn địa điểm à?"