Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 357: Con trai chỉ có một mình con



"Anh, anh không sao chứ..." Bùi Nam Nhứ khẩn trương đứng ở một bên, muốn nói lại thôi.

Theo Bùi Nam Nhứ, từ nhỏ đến lớn, đại ca ở trong lòng anh em bọn họ đều là băng lãnh cùng xa cách, đối với tình cảm cũng luôn luôn lãnh đạm, như là một vị thần không gì không làm được, không có bất kỳ sơ hở gì, cũng không có bất kỳ người nào có thể ảnh hưởng tới tình cảm của anh ấy.

Mãi đến khi, Lâm Yên xuất hiện...

Mặc dù không biết nguyên do, nhưng ý nghĩa của Lâm Yên đối với đại ca mà nói, tựa hồ còn trọng yếu hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.

Đối với đại ca mà nói, trong đời anh ấy, không có bất kỳ người nào hay bất cứ chuyện gì có thể thoát ly khỏi khống chế của anh ấy.

Đây là đầu tiên, anh ấy đối với một người, cẩn thận quý trọng như vậy, khẩn trương kiềm nén như vậy...

Xe dần dần đi xa.

Trên ghế lái phụ, lông mày Lâm Yên cau lại, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua phía phương hướng sau lưng, tựa hồ mơ hồ nghe thấy tiếng vang cảnh báo quen thuộc của đồng hồ.

Không biết vì sao, luôn luôn có chút tâm thần không yên.

Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh đêm hôm đó, Bùi Duật Thành đứng ở dưới tầng của mình...

Bùi Vũ Đường không có phát hiện Lâm Yên không quan tâm, kích động tùy tiện nói, "Ba ba! Ba thật sự là quá trâu bò! Thế mà thắng WW! Ba ba, ba thu con làm đồ đệ đi! Con muốn bái ba làm thầy!"

Lâm Yên lườm cậu ta một cái, không có tâm tình gì cùng cậu ta lải nhải, thuận miệng nói, "Tôi cự tuyệt."

Bùi Vũ Đường lập tức một mặt ủy khuất, "Vì sao chứ?"

Lâm Yên: "Tôi không tùy tiện thu nhận đồ đệ."

Người dưới tay cô mang ra, không có tay đua xe từ vòng tròn thi đấu thứ nhất toàn cầu trở xuống.

Bùi Vũ Đường vàng thật không sợ lửa mở miệng nói, "Em đây có thể giống người khác sao? Tốt xấu gì em cũng là chú nhỏ (em chồng) của chị! Để cho em đi cửa sau không được sao?"

Lâm Yên: "..."

Thế mà không có cách nào phản bác...

Thế nhưng là, ba ba, chú nhỏ, nếu là lại thêm thân phận đồ đệ, đây là cái quan hệ phức tạp lại quỷ dị gì?

Lâm Yên thuận miệng qua loa, "Tôi cảm thấy quan hệ cha con rất tốt, nếu là biến thành sư đồ, tôi chẳng phải là giảm một bối phận sao!"

Bùi Vũ Đường nghe nói như thế, tựa hồ còn cảm thấy rất có đạo lý, nghiêm túc suy tư một chút, lập tức mở miệng nói, "Không biết nha! Không phải có câu nói gọi là một ngày làm thầy, cả đời làm cha sao? Tóm lại, bất cứ lúc nào, ba vĩnh viễn là ba ba con! Điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi!"

Nghe Bùi Vũ Đường thề son sắt cam đoan, mặt mũi Lâm Yên tràn đầy im lặng.

Bùi Vũ Đường thấy Lâm Yên không nói lời nào, tròng mắt chuyển động, đột nhiên kích động nói, "Ba không thu con làm đồ đệ cũng không sao, ngược lại ba là ba ba con, ba vốn nên dạy con! Ba thấy đúng không! Đồ đệ thì coi là cái gì! Đồ đệ có thể nhận rất nhiều, nhưng nhi tử, thế nhưng cũng chỉ có một mình con!"

Lâm Yên: "..."

Cậu đủ rồi nha...

Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, cậu còn có hai người anh sao?

Cậu đơn phương nhận một người cha như này thật sự được không?

"Ba ba, ba làm sao không yên lòng cậu? Nghĩ gì thế?" Bùi Vũ Đường cuối cùng cũng phát hiện cảm xúc Lâm Yên có chút không đúng.

Lâm Yên đỡ cái trán, ánh mắt nhìn biệt thự Bùi gia càng ngày càng xa phía sau từ trong kính chiếu hậu, thì thào nói, "Nghĩ đến anh cậu..."

"Phốc, Khụ khụ khụ..." Bùi Vũ Đường chợt ho khan một hồi, oán trách lẩm bẩm, "Chị dâu, lần sau khi nhét thức ăn cho chó nhắc nhở em một tiếng có được hay không, nhét vội vàng không kịp chuẩn bị như thế, em sẽ bị nghẹn!"

"Tình trạng cơ thể anh cậu gần đây thế nào? Khôi phục rồi sao?" Lâm Yên hỏi.

Bùi Vũ Đường mở miệng nói, "Làm sao có thể khôi phục, mỗi ngày đều phát tác nhiều lần, trạng thái như cáp treo chợt cao chợt thấp không ổn định..."