Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 361: Bà đổi đầu tường* rồi?



*Đầu tường=idol, từ teencode bên trung. (Nguồn: cvt)

Uông Cảnh Dương sửng sốt một chút, lập tức rất nhanh kịp phản ứng lại, khóe miệng hơi rút nói, "Ầy, nữ nhân thật đúng là sinh vật dễ thay đổi! Trước đó không phải bà còn nói cả đời hâm mộ Bùi Nam Nhứ sao? Cả một đời không trèo tường (bỏ idol) sao? Thế nào, hiện tại thế mà cũng đổi đầu tường rồi?"

Uông Cảnh Dương rõ ràng vẫn không coi là thật, cảm thấy chẳng qua là đối tượng ngôi sao Lâm Yên hâm mộ lại thay đổi một người.

Dù sao hiện tại hai người bọn họ cũng ở gần như vậy, động thái bình thường của Lâm Yên hắn ta rất rõ, cô làm sao có thể quen biết bạn trai ngay dưới mí mắt hắn ta, mà hắn ta lại hoàn toàn không biết?

Mà hắn ta đã quen Lâm Yên nhiều năm như vậy, còn có thể không hiểu rõ cô sao?

Chỉ cần là chuyện cô đã quyết định làm, liền tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Trước đó cô nói muốn tứ đại giai không, một lòng công tác, không có khả năng lúc này chạy đi nói yêu đương, huống chi, trước đây không lâu mới vừa ngã đến đầu rơi máu chảy ở chỗ Hàn Dật Hiên, càng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy đột nhiên quen bạn trai mới.

Đối tượng lại còn là một người nam nhân tuyệt đối không có khả năng sẽ gặp cô...

Lâm Yên: "..."

Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy bất đắc dĩ cùng uất ức, tại sao thời nay nói thật luôn luôn không ai tin?

Lâm Yên: "Không phải đổi đầu tường! Bạn trai có thể đổi! Thế nhưng đầu tường của tôi tuyệt đối sẽ không đổi! Tôi đúng là có bạn trai! Ông làm sao mới tin tôi đây?"

Uông Cảnh Dương: "Tôi tin bà gặp quỷ!"

Lâm Yên: "..."

Không sai, cô thật sự chính là gặp quỷ, cho nên tự nhiên có thêm người bạn trai này!

"Bà muốn tôi tin tưởng đường đường là ông chủ của tập đoàn JM lại là người mù lòa, đầu óc có vấn đề? Bà cảm thấy có khả năng sao?" Uông Cảnh Dương nghiêng qua phía cô nói một cái.

Hai con ngươi củavLâm Yên híp lại, "Ông mịa nó... Lặp lại lần nữa cho tôi!"

Uông Cảnh Dương bị dọa đến lưng phát lạnh, liên tiếp lui về phía sau mở miệng nói, "Ý của tôi là... là... Bà đặc biệt có nội hàm... Người bình thường căn bản không có cách nào thưởng thức được, chỉ có thể nhìn thấy một chút mặt ngoài... Trừ phi là người cũng có nội hàm, không nông cạn giống như tôi vậy mới có thể get được..."

Uông Cảnh Dương nho nhỏ nói thầm.

Lâm Yên hít sâu một hơi, thực sự đã lười giải thích thêm nữa.

Trước đó cô không có nói với Uông Cảnh Dương, cũng là bởi vì đã dự liệu đến hắn ta cũng sẽ không tin.

Được rồi, đừng nói Uông Cảnh Dương không tin, coi như là đổi thành chính cô, sợ là cũng sẽ không tin.

Ngược lại chuyện cô nên nói đều đã nói, đến lúc đó Uông Cảnh Dương cũng không nên trách cô không đủ nghĩa khí huynh đệ, cố ý gạt hắn ta...

"Đúng rồi, bà vừa nói có chuyện muốn nói với tôi, là muốn nói gì chuyện?" Uông Cảnh Dương hỏi.

Lâm Yên: "Tôi là muốn nói với ông, tôi chuẩn bị dọn nhà, dọn tới nơi của bạn trai tôi ở."

Uông Cảnh Dương: "Tỉnh lại đi người anh em! Bà thật sự hâm mộ ngôi sao tới choáng váng rồi à?"

Lâm Yên: "..." Ông mới choáng váng!

"Ngược lại tôi chuẩn bị dọn đi rồi." Lâm Yên nói thẳng.

Uông Cảnh Dương hơi kinh ngạc, lông mày nhăn lại nói, "Bà muốn chuyển tới đâu? Nhà này không phải vừa thuê không tới mấy tháng sao?"

Lâm Yên suy nghĩ một chút, "Nếu ông đã không tin tôi là muốn dọn tới chỗ bạn trai, cũng có thể hiểu thành, tôi là muốn dọn tới ký túc xá của công ty để ở."

Ngô, Bùi Duật Thành là ông chủ của cô, nói là ký túc xá công ty, có vẻ như cũng không có vấn đề gì?

"Lấy công trạng ít ỏi bây giờ của bà, công ty không một cước đạp bà ra ngoài cũng không tệ rồi, còn an bài ký túc xá cho bà?" Uông Cảnh Dương một mặt không tin.

Lâm Yên hừ một tiếng: "Cô nãi nãi đi ăn máng khác không được sao? Công ty mới an bài cho tôi biệt thự siêu cấp lớn!"

Uông Cảnh Dương nghe Lâm Yên nói câu này, dường như là thật sự muốn dọn đi, sắc mặt hơi đen, "Để tôi nhắc nhở bà một câu, đừng quên bà đã thanh toán một năm tiền thuê nhà, hiện tại trái với điều ước không thuê, tiền thuê nhà sẽ không trả lại!"

Lâm Yên nghe vậy liền ngẩn ngơ, trái tim lập tức quặn đau một hồi: "Không thể nào..."