Hạ San San chỉ những tin tức trên điện thoại di động kia, cười đến ngửa tới ngửa lui, "Ai nha thật sự là cười chết em rồi! Tiện nhân Lâm Yên kia, trước đó còn vênh váo tự đắc trước mặt em! Hiện tại cũng bị người mắng thành chó! Em đã nói rồi, cô ta cho là cô ta đoạt được đồ vật, thì chính là của cô ta sao? Cái kia cũng phải xem cô ta có cái số ăn hết ấy không!"
"Nguyên bản là chuyện trong dự liệu, trước đó chị đã khuyên đạo diễn Khương, chỉ tiếc ông ta không nghe, vẫn kiên trì chiếu lên đúng hạn như cũ, liên lụy hết thảy mọi người cùng tổ diễn viên." Tưởng Tư Phi thở dài, mở miệng nói.
Lâm Thư Nhã ngồi ở giữa ghế sô pha, trong tay ưu nhã bưng một ly rượu đỏ, "Chờ thất bại đầu rơi máu chảy, bọn họ tự nhiên thấy hối hận."
"Chẳng qua là đáng tiếc, Lâm tiểu thư thật vất vả mới giúp tôi tranh thủ được nữ chính của bộ phim này..." Tưởng Tư Phi có chút ủy khuất mở miệng.
Lâm Thư Nhã tự nhiên biết Tưởng Tư Phi đang lo lắng cái gì, khẽ cười một tiếng mở miệng nói, "Yên tâm đi, chút hiện tại này, bất quá chỉ là vì để cho bọn họ hiểu rõ một việc mà thôi, cái ngành giải trí này chỉ cần ai dám dùng Lâm Yên, sẽ gặp phải đại giới gì.
Đến lúc đó Phùng An Hoa tự nhiên sẽ cắt đi nội dung cốt truyện liên quan đến Lâm Yên, chiếu lên một lần nữa, đến lúc đó, cô lại liên hợp với boss khác tuyên truyền một chút không được sao."
Lâm Thư Nhã mới không quan tâm Tưởng Tư Phi, hiện tại cô ta muốn nhất... Chỉ có để cho Lâm Yên vạn kiếp bất phục!
Tưởng Tư Phi nghe vậy, mặt mũi lập tức tràn đầy mừng rỡ, "Vẫn là Lâm tiểu thư suy nghĩ chu đáo!"
...
Sau hai ngày, 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》 lần đầu công chiếu.
Dòng người trong rạp chiếu phim rất ít, nhất là nửa đêm, cơ hồ không có quá nhiều người xem.
Thành phố Điện Ảnh lớn nhất đế đô.
Một vị nhà phê bình điện ảnh trứ danh nào đó ngồi ở trong một góc không đáng chú ý, vẻ mặt càng rung động, nhất là khi hắn thấy vai Lâm Phiên Nhược này ra sân...
Nữ hài một thân dạ phục màu đen, băng lãnh thanh tuyệt, khí tràng mạnh mẽ, cơ hồ chỉ liếc mắt liền kéo người ta vào trong nhân vậy cô diễn.
"Cái này... Làm sao có thể..."
Vị này nhà phê bình điện ảnh vốn là đặc biệt tới vì Bùi Ảnh Đế cùng vị Ảnh Hậu Tưởng Tư Phi này, nhưng sau khi xem xong bộ phim này, thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh.
Kỹ thuật diễn xuất của Bùi Ảnh Đế, tự nhiên là không có lời gì để nói, mà để cho vị nhà phê bình điện ảnh này khó có thể tin chính là, một vai phụ nhìn như không đáng chú ý trong đó, lại hoàn toàn cướp đoạt đầu ngọn gió của vai nữ chính.
Nữ diễn viên này không phải chính là Lâm Yên gần đây bị phun rất thảm trên mạng sao?
Thế nhưng hoàn toàn khác biệt với lời đông chính là, cô khắc hoạ vai Lâm Phiên Nhược này đến ăn vào gỗ sâu ba phân, hoàn mỹ trả lại nguyên hình như trong truyện...
Giờ phút này, ngoại trừ nhà phê bình điện ảnh này bên ngoài, chỉ có mấy người xem linh tinh, cũng đều là anti fan của Lâm Yên.
Mục đích bọn họ tới quan sát, là vì sau khi trở về phun Lâm Yên tốt hơn, vì nói cho tất cả mọi người thứ rác rưởi phế phẩm xấu xí Lâm Yên này diễn chính là một đống Shit...
Nhưng mà...
Khi Lâm Yên xuất hiện lần đầu, cảm giác đầu tiên của tất cả mọi người đều là, bị sắc đẹp làm cho rung động.
Trước đó khi Tưởng Tư Phi xuất hiện, bọn họ còn đang kinh hỉ, nói Ảnh Hậu không đóng vai xấu nguyên lai cũng thật đẹp mắt, thế nhưng là, trong nháy mắt khi Lâm Yên xuất hiện, tất cả nữ diễn viên bên trong phim đều bị cà thành bụi trần.
Càng làm cho không ai có thể tin, là phim cô và Tiểu Thiên Vương Vệ Từ Phong diễn chung, không chỉ hoàn toàn không có đầy mỡ không thể tả như trên mạng lan truyền, ngược lại khiến cho tâm thiếu nữ của người ta nổ tung!
Cảnh phim cuối cùng của cô cùng Bùi Nam Nhứ kia, khí tràng càng là nổ tung!
Khiến cho sau khi xem xong cả bộ phim, trong đầu tất cả mọi người, chỉ còn lại có một ý niệm ——