"Không cần khách khí, không cần khách khí, nên làm..."
Lâm Yên đi sang ngồi, sau đó cẩn thận thổi một ngụm cho nguội, đút tới bên môi Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành cúi đầu, nhấp một miếng.
Mặc dù biết Bùi Duật Thành không uống được mùi vị gì, chỉ là Lâm Yên vẫn còn có chút để ý đánh giá của đối phương, "Thế nào?"
Nam nhân đối đầu với ánh mắt mong chờ của nữ hài, môi mỏng khẽ mở: "Ngọt."
"..." Lâm Yên nghe vậy liền ngẩn người, ngọt?
Rõ ràng là chua mới đúng chứ, mà hắn không phải không nếm được mùi vị sao?
"A? Ngài không phải là không có..."
Bùi Duật Thành tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của nữ hài, khẽ cười một tiếng nói, "Tôi xác thực không có vị giác. Chỉ là, có người nói, "Ngọt" là một loại mùi vị làm người ta vui vẻ."
Cho nên, hắn liền cho rằng canh cô nấu, nhất định là ngọt sao?
Trái tim nhỏ của Lâm Yên lại lập tức bắt đầu nhảy lên trong lòng...
Nam nhân này khi mất khống chế, khởi xướng bão tố muốn mạng, khi không tức giận, cũng có bản lĩnh muốn mạng người!
"Ách, ngài thích thì tốt..." Hai gò má Lâm Yên hơi nóng, nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Bùi tiên sinh, đồ vật trong nhà này, rất nhiều thứ tôi cũng không biết thứ nào có thể đụng, thứ nào không thể chạm!
Bằng không thì, ngài nói với tôi một chút những thứ đó có cái gì cấm kỵ, không thể tùy tiện đụng loạn hay không, nếu không, ngộ nhỡ tôi lại đụng phải đồ vật gì không nên đụng thì sẽ không tốt..."
Bùi Duật Thành nghe vậy, đẩy một cái trên mặt mắt kiếng gọng vàng, chậm rãi mở miệng, "Bên trong nhà này, chỉ cần là đồ của tôi, không có gì là cô không thể tùy tiện đụng loạn."
Không đợi Lâm Yên mở miệng nói chuyện, Bùi Duật Thành dừng một chút, cười như không cười tiếp tục mở miệng nói, "Dĩ nhiên, bao gồm cả tôi."
"Hụ khụ khụ khụ..." Lâm Yên bị dọa đến suýt chút sặc nước miếng, lập tức ho khan một hồi.
Tùy tiện đụng vào Bùi Duật Thành cái gì chứ...
Dừng lại dừng lại! Cô không được có loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo kia được không!
Từ mấy ngày trước bị ép đên "Sợ hãi", ở chung phòng với hắn một đêm, cô lại không có cử động!
Cho Bùi Duật Thành uống xong canh giải rượu, Lâm Yên nói một tiếng ngủ ngon, cực nhanh về tới trong phòng.
Sau đó, chuyện thứ nhất cô làm là gửi riêng cho Bùi Vũ Đường cùng Bùi Nam Nhứ một tin nhắn Wechat, hỏi một chút trong nhà có những gì là đồ của hai người bọn họ, để tránh cho mình sau này lại giẫm mìn.
Wechat vừa gửi tới, Bùi Vũ Đường liền gửi danh sách một chuỗi vật phẩm vô cùng kỹ càng tới, quả thực làm Lâm Yên hoa cả mắt.
Đứa trẻ trâu này, ngay cả tất thối không cẩn thận nhét vào phía dưới ghế sa lon cũng viết lên là cái quỷ gì?
Cô rảnh rỗi nhức cả trứng sao mà đi lấy đồ chơi kia?
Càng cmn chính là, cô phát hiện ảnh chân dung Wechat của Bùi Vũ Đường thế mà đổi thành một hình ảnh viết "Chúc đại ca đại tẩu bách niên hảo hợp, răng long đầu bạc".
Quả thực cay con mắt!
Sau đó, không chỉ có Bùi Vũ Đường, ngay cả danh sách vật phẩm Bùi Nam Nhứ gửi tới cũng là tương đối kỹ càng, thậm chí còn ghi chú rõ thời gian mỗi ngày hắn trở về, nơi tốt để cô tránh đi, tránh đụng mặt nhau.
Dục vọng cầu sinh tồn của hai anh em này, cũng là tương đối mạnh...
Còn chuyện đã đáp ứng Tinh Trầm, Lâm Yên quyết định, còn phải chờ cô lại xoát độ thiện cảm của Bùi Duật Thành cao một chút rồi lại nhắc đến sau, như vậy tương đối an toàn.
Trước đó Tinh Trầm lưu lại cho cô một tài khoản QQ làm phương thức liên lạc, Lâm Yên gửi một tin nhắn cho cậu ta: "Chờ đợi thời cơ, an tâm chớ vội."
Gửi xong nhắn, Lâm Yên trong lúc vô tình liếc đến kí tên cá tính của Tinh Trầm, sau đó liền chú ý đến, kí tên của QQ Tinh Trầm lại có thể là: Duật ca Duật tẩu sông cạn đá mòn, vĩnh kết đồng tâm!
Lâm Yên: "..."
Các người đủ rồi nha...
Bên trong kịch bản phim truyền hình bình thường, nội dung loại cốt truyện cô bé lọ lem yêu đương với tổng tài bá đạo, không phải đều là tất cả mọi người bên người tổng giám đốc bá đạo đều phản đối sao?
Cô đây là gặp phải loại cốt truyện phát triển theo hướng quỷ dị gì?