Lâm Yên thu thập đồ đạc một chút, chuẩn bị rời đi, nhà sản xuất Phùng An Hoa cười híp mắt đi về phía cô.
"Lâm Yên à, chờ một chút hẵng đi!"
"Nhà sản xuất Phùng?" Lâm Yên dừng chân lại, "Ngài có chuyện gì không?"
Phùng An Hoa mở miệng nói, "Lâm Yên à, phim điện ảnh của chúng ta có thể nổi tiếng, không thể bỏ qua công lao của cô, cho nên tôi kêu bên tài vụ phát đại hồng bao cho cô, lát nữa cô kiểm tra lại tài khoản một chút!"
Hai con mắt Lâm Yên lập tức sáng lên, "Đại hồng bao?"
Phùng An Hoa gật gật đầu: "Đúng vậy, không thấp hơn sáu chữ số!"
Không thấp hơn sáu chữ số, đây chẳng phải là mấy chục vạn?
Lâm Yên cảm thấy, Phùng An Hoa trước mắt, quả thực cao lớn lên trong nháy mắt, mở miệng từ đáy lòng nói: "Cảm ơn! Cảm ơn nhà sản xuất Phùng! Nhà sản xuất Phùng chính là ân nhân, là thầy của tôi! Nếu không phải nhớ ngài, làm sao tôi có thể có thành tựu như vậy!
Ngài thật sự là quá khách khí rồi, tôi bất quá chỉ là làm tốt công việc của mình mà thôi, mà bộ phim này của chúng ta, hoàn toàn bởi vì Gia Cát Khổng Minh* như ngài một tay bày mưu nghĩ kế mới có thể khiến phòng bán vé bán chạy, phát triển không ngừng!"
*Gia Cát Khổng Minh: Khổng Minh Gia Cát Lượng, một vị quân sư giỏi bày mưu, chiến lược.
"..." Phùng An Hoa ngốc trệ đứng ở đó, trực tiếp bị một phen vuốt mông ngựa (nịnh bợ) này của Lâm Yên đập cho suýt hôn mê.
Lâm Yên ở đoàn làm phim luôn luôn rất khiêm tốn, cũng rất ít nói, lại không nghĩ rằng cô thế mà biết nói chuyện như thế!
Lời nói này cho dù ông ta biết Lâm Yên là đang cố ý vuốt mông ngựa, nhưng vẫn là bị dỗ đến mở cờ trong bụng.
Đối với Phùng An Hoa, mặc dù lúc trước là ông ta chủ trương gắng sức thực hiện loại bỏ phần diễn của cô, chỉ là Lâm Yên cũng không có cảm giác đặc biệt gì với ông ta, dạng người như Phùng An Hoa này, ở vào vị trí của ông ta, cho tới bây giờ cũng không có lập trường của mình, đều là lợi ích ở nơi nào, lập trường của ông ta liền ở nơi nào.
Lâm Yên đã đi làm công kiếm tiền từ rất sớm, đã trải qua quá nhiều, cho tới bây giờ cô cũng không phải là không hiểu các loại người, đã như vậy, cô cũng dùng thái độ giống nhau để đối đãi là được.
"Ha ha ha ha..." Phùng An Hoa quả nhiên bị chọc cho tâm tình thật tốt, "Nha đầu này, cũng thật biết nói chuyện!"
Phùng An Hoa nói xong, trầm ngâm một lát, nhìn về phía Lâm Yên mở miệng nói, "Đúng rồi, Lâm Yên, tiếp đó, cô có tính toán gì hay không? Nghe nói cô đã hủy bỏ hợp đồng với giải trí Khải Tinh rồi? Vậy hiên tại ai giúp cô an bài công việc?"
Lâm Yên trả lời, "Đúng vậy, đã hủy bỏ hợp đồng, chỉ là người đại diện của tôi vẫn là Lăng tỷ, đều là cô ấy đang phụ trách."
Phùng An Hoa gật đầu nói, "Triệu Hồng Lăng đúng là người đại diện có lương tâm hiếm có trong giới, cô cũng là có ánh mắt xa hơn Tưởng Tư Phi."
Phùng An Hoa dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói, "Có điều, hiện tại cô và Triệu Hồng Lăng đều đã không có công ty, phát triển ngày sau, sợ là sẽ không dễ dàng... Theo tôi được biết, phim điện ảnh của chúng ta lần này trước khi chiếu lên có danh tiếng kém như vậy, người giở trò quỷ đằng sau rất nhiều, người nhằm vào cô cũng không ít..."
"Cảm ơn nhà sản xuất Phùng nhắc nhở, tôi hiểu rõ." Lâm Yên biết Phùng An Hoa là hữu ý nhắc nhở mình, cũng thành khẩn nói tiếng cám ơn.
Phùng An Hoa nhìn cô bé trước mắt, đột nhiên có chút lý giải tâm tình quý tài của Khương Nhất Minh.
Mà ông ta luôn cảm thấy cô bé này không đơn giản, bước chân của cô sẽ không dừng lại ở đây, lúc này giúp cô một tay, tích lũy một chút nhân mạch, đối với ông ta mà nói cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Thế là, Phùng An Hoa mở miệng hỏi, "Đúng rồi, Lâm Yên, cô có bạn trai không vậy?"
Vấn đề bất thình lình của Phùng An Hoa suýt chút khiến Lâm Yên nhã, Lâm Yên vội vàng ổn định, mở miệng trả lời, "Ây... Không có a...Nhà sản xuất Phùng làm sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"