Bùi Nam Nhứ cấp tốc chạy tới phòng bệnh cao cấp ở tầng cao nhất.
Giờ phút này, bên ngoài đang có một đám người vây quanh khiến con kiến chui không lọt, tất cả mọi người lo lắng không thôi nhìn quanh trong phòng bệnh.
Thấy Bùi Nam Nhứ, mọi người lúc này mới tránh ra một con đường, cung kính gọi: "Nhị thiếu gia!"
Bùi Nam Nhứ không rảnh để ý tới những người này, lập tức tiến vào phòng bệnh.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra.
Tuyết trắng trong phòng bệnh có chút lành lạnh, đầu giường trưng bày một chùm hoa tường vi màu trắng, mấy cánh hoa rải rác rơi xuống xuôi theo ở giường.
Trên giường bệnh, chỉ thấy một nam nhân đang dựa vào ngồi ở chỗ đó, trong tay lật một phần văn kiện.
Nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, thế nhưng vẻ mặt cực lạnh, cặp kính mắt đơn giản trên mặt lộ ra một cỗ khí tức cấm dục, mà đôi tròng mắt sau thấu kính kia, như là biển sâu sâu thẳm lại nguy hiểm.
Hắn rõ ràng chẳng qua là an tĩnh ngồi dựa vào trên giường bệnh, quanh thân lại tản ra cảm giác áp bách cực lớn, phảng phất không khí bên trong phòng bệnh này cũng đều mỏng manh đi.
Giờ phút này, hắn đem tài liệu văn bản đặt ở một bên, nghiêng chống đỡ trán, tựa hồ đang ngưng thần suy tư điều gì, đáy mắt gợn sóng chập trùng.
"Đại ca (anh cả)..." Bùi Nam Nhứ thấy nam nhân tỉnh, trên mặt luôn luôn trầm ổn lộ ra mấy phần xúc động.
Trong nháy mắt nhìn về phía Bùi Nam Nhứ, lạnh lẽo trong đáy mắt nam nhân mới tiêu tán mấy phần: "Trong khoảng thời gian này, công ty thế nào?"
"Tình huống không tốt lắm, bất quá, em ngừng hết thảy thông cáo cùng show diễn, mấy ngày nay đều toạ trấn ở tập đoàn, tạm thời không có nhiễu loạn gì lớn."
Bùi Duật Thành: "Khổ cực."
Bùi Nam Nhứ hốc mắt ửng đỏ, "Anh đã tỉnh thì tốt! Lúc trước anh đột nhiên hôn mê bất tỉnh, bọn em đều không có chút chuẩn bị nào, khó giải quyết nhất chính là, bác sĩ vậy mà tra không ra nguyên nhân anh hôn mê, em tìm hết thảy chuyên gia có thể tìm, bọn họ tất cả cũng đều không có biện pháp."
Con ngươi bình tĩnh của Bùi Duật Thành như là sóng ngầm mãnh liệt trên mặt biển, "Trong lúc anh mê man, có phát sinh qua sự tình đặc biệt gì không?"
Bùi Nam Nhứ nghe vậy sững sờ, đột nhiên nghĩ tới, "Đúng rồi đại ca, thật sự có chuyện rất kỳ quái, em đang muốn nói với anh.
Tài khoản của anh bị trộm, gửi cho em một tin nhắn rất kỳ quái, nhưng em không có tra ra bất kỳ dấu vết nào của người xâm nhập.
Thật giống như... Giống như là chính anh dùng mật mã đăng nhập..."
Bùi Duật Thành ánh mắt chớp lên, "Tin nhắn kỳ quái?"
Bùi Nam Nhứ gật đầu: "Đúng thế... Nội dung tin nhắn là..."
Bùi Duật Thành: "Kêu em đi giúp một nữ hài tên Lâm Yên."
Không đợi Bùi Nam Nhứ mở miệng, Bùi Duật Thành liền nói ra câu nói kế tiếp.
Bùi Nam Nhứ hơi kinh ngạc, "Anh hai, làm sao anh biết? Bởi vì việc này quá không hợp lẽ thường, em vì xem xét sau lưng rốt cuộc là ai làm, lại là vì mục đích gì, cho nên em theo lời tin nhắn kia nói đã đi giúp nữ hài kia.
Nguyên bản em chuẩn bị thăm dò một thoáng nữ hài kia, kết quả nhận được điện thoại nói anh đã tỉnh, chỉ có thể trước tiên trở về gấp...
Chẳng lẽ tin nhắn kia chính là anh gửi? Nhưng là, anh không phải một mực hôn mê... Vừa mới tỉnh sao?"
Giờ phút này, gợn sóng ở đáy mắt Bùi Duật Thành đã chậm rãi bình ổn lại, tựa hồ là cuối cùng hiểu rõ việc gì, thuận miệng nói: "Giữa chừng tỉnh một lần."
Bùi Nam Nhứ đối với Bùi Duật Thành vẫn luôn là tín nhiệm vô điều kiện, cho nên không có chút nào hoài nghi.
Chẳng qua là, hắn có chút không hiểu.
"Anh, anh biết cô gái này sao? Làm sao đột nhiên kêu em đi giúp cô ta? Anh cùng cô gái này... Là quan hệ như thế nào?" Dù là trầm ổn như Bùi Nam Nhứ, cũng có chút hiếu kỳ.
Dù sao bên người anh hắn chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào, cái người tên Lâm Yên hắn càng là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Đối với vấn đề này, Bùi Duật Thành suy tư một lát, tựa hồ đang cân nhắc tìm từ, sau đó, mở miệng nói: "Quan hệ thân mật nhất trên cái thế giới này."