Cô cố nén cơn giận dữ cùng khuất nhục, ăn nói khép nép nói bệnh tình của em gái, cầu cha mau cứu em gái.
Mà Lâm Dược Thông đáp lại cô, chỉ có một chữ "Cút", chỉ có một câu "Mẹ con chúng mày đều là quỷ đòi nợ, chỉ biết đòi tiền của tao".
Đêm hôm ấy, cô nằm nhoài ở trước giường bệnh, nhìn em gái suy yếu đến mức chỉ có thể chờ đợi cái chết, cảm nhận được sự bất lực đến gần như tuyệt vọng.
Cô thực sự nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ...
Lúc đó, trường học số một trong nước cũng hứa hẹn cho cô học bổng toàn phần, đồng thời đưa cho cô học bổng nghèo khó, thế nhưng, đây bất quá chỉ là hạt cát trong sa mạc, ngay lúc đó cô đã không còn tâm trạng đi học tập, chậm chạp không có xử lý thủ tục nhập học.
Ngay tại thời điểm này, cậu út nói cho cô biết, có một đội xe ở nước ngoài nhìn trúng cô, trả lương cao để đào cô, đồng thời hứa hẹn có thể trả trước tiền lương cho cô.
Lúc đó mẹ đã gấp đến độ bị bệnh,
sau đó em gái còn phải tiếp nhận đủ loại trị liệu cùng thuốc thang đắt đỏ phải dùng lâu dài, không ngừng đốt tiền, cô đã không đợi nổi thời gian bốn năm lâu như vậy, bốn năm này có khả năng phát sinh rất nhiều biến cố.
Cuối cùng, Lâm Yên không chút do dự quyết định từ bỏ việc học, ra nước ngoài, một mình đặt chân lên con đường vô cùng gian nan nguy hiểm...
Để tránh mẹ phát hiện sẽ lo lắng, cô ở nước ngoài dùng tên và thân phận hoàn toàn mới, cũng rất ít khi lộ mặt ở trước mặt công chúng.
Bên ngoài không ai biết được, tay đua xe Yeva khiến toàn bộ giới đua xe khiếp sợ năm đó, lại là một cái thiếu nữ trẻ người Hoa.
Cho nên, khi biết được người hủy hoại cô, lại là em gái ruột trước giờ cô xem như tính mạng để bảo vệ, cô mới có thể hoàn toàn sụp đổ...
Bây giờ hồi tưởng lại chút việc này, Lâm Yên vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không còn oán hận như vậy nữa.
Dù sao, hận một người cũng cần có tình cảm.
Lâm Yên cười đến gió nhẹ mây bay (thoải mái), phàn nàn một tiếng: "Lăng tỷ, chị phải quản Đa Đa nha!"
Đa Đa hừ một tiếng, "Em làm sao chứ, em thực sự nói thật!"
Triệu Hồng Lăng rõ ràng cũng cảm thấy hết sức khó giải quyết, nhìn về phía Lâm Yên, hỏi ý kiến của cô, "Chính em có ý nghĩ gì?"
Lâm Yên sờ lên cằm, cầm lấy bút máy, lật đến trang trống, xoạt xoạt viết mấy chữ, "Em cảm thấy, thiết lập này rất thích hợp với em..."
"Cái gì nha?" Đa Đa tò mò tiến tới xem.
Lập tức, cô ấy liền thấy, ở trên trang trống, viết hai chữ: Lâm Yên.
"Lâm Yên...? Có ý gì?" Đa Đa không hiểu.
Lâm Yên mở miệng nói, "Cái thứ như tạo hình tượng thiết lập này, thuộc về dưa hái xanh không ngọt*, mà lại dễ dàng bị Fan hâm mộ chọc thủng, đến lúc đó hoàn toàn ngược lại. Diễn xuất duy trì thiết lập, không bằng để em buông thả bản thân tự do, muốn làm sao thì làm vậy, biểu hiện là chính em, như vậy ngược lại ít có sơ hở nhất."
*Dưa hái xanh không ngọt: hái dưa khi còn xanh, quả sẽ không được ngọt, cũng như khi làm việc, vội vàng hấp tấp sẽ không thu được kết quả viên mãn.
Triệu Hồng Lăng trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn Lâm Yên liếc mắt, "Em chắc chắn chứ?"
Lâm Yên buông tay, "Bây giờ còn có những biện pháp khác sao?"
Mặt mũi Đa Đa tràn đầy hoảng sợ nhìn cô một thân ăn mặc như gà mờ: "Lăng tỷ, tuyệt đối không nên, chị nhìn bộ dáng của chị ấy bây giờ, tiếp tục buông thả tự do được sao..."
Lâm Yên nghiêng đầu, cười nói, "Đa Đa bảo bối, miệng lưỡi của em độc như vậy, cẩn thận về sau không ai muốn nha!"
Đa Đa trắng mắt liếc cô, "Ai cần chị lo!"
"Không có việc gì, chị muốn chị muốn..." Lâm Yên nói xong, nhìn về phía Triệu Hồng Lăng, "Lăng tỷ, em thiếu người phụ tá, không bằng chị đem Đa Đa đưa cho em!"