Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 11



“Lệ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, vừa rồi Hứa phó tổng...”
Bụp.
Dung Thành còn chưa kịp giải thích xong đã bị Lệ Hàn Quân hung hăng đạp một đạp vào bụng, sau đó hắn còn châm trọc: “Một khi Hứa Vy Lương còn chưa ly hôn với tôi, thì cô ta vẫn còn là Lệ phu nhân, anh là thứ gì chứ, chuyện giữa vợ chồng tôi, đến lượt anh nhúng mũi chắc?”
Lực chân mạnh vô cùng.
Dung Thành bị đá đến nỗi đứng không vững, lùi về sau nửa mét, gục xuống ôm bụng, không đứng thẳng lên được, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra…
“Dung Thành!” Đôi mắt Hứa Vy Lương khẽ nhíu lại, vội khuỵu xuống đỡ hắn: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao…”
Dung Thành lắc đầu.
“Lệ Hàn Quân, anh điên rồi sao?” Hứu Vy Lương không chịu được quay sang đấu khẩu với hắn.
“Đau lòng sao?” Lệ Hàn Quân tóm lấy cổ của Hứa Vy Lương, đẩy cô vào góc tường, nổi giận đùng đùng: “Hứa Vy Lương, cô đừng quên thân phận của mình, cô muốn ly hôn thì ly hôn, không ly hôn thì không ly hôn, cô coi Lệ Hàn Quân tôi là cái gì chứ?” 
Lưng đập vào tường, Hứa Vy Lương hít một ngụm khí lạnh, hung hăng cắn lưỡi, ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó nói với Dung Thành: “Dung Thành, anh ra ngoài trước đi.”
Dung Thành không yên tâm: “Nhưng cô...”
“Tôi có thể giải quyết được.”
Dung Thành nghe vậy mới rời đi.
Trong phòng bệnh, lực tay của Lệ Hàn Quân càng thêm mạnh, Hứa Vy Lương bị bóp đến sắp nghẹt thở, không thể không giải thích: “Tôi và Dung Thành chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, dù anh nói tôi thế nào thì tiểu Bảo cũng là con của anh, không tin thì có thể đi xét nghiệm DNA, sau này, nếu tôi không còn nữa, anh nhớ đối tốt với nó...”
“Cái gì mà cô không còn nữa?” Người đàn ông nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô: “Hứa Vy Lương, rốt cuộc cô đang giở trò gì vậy!”
“Trước đây tôi luôn cho rằng dù anh có yêu tôi hay không thì tôi cũng không nhận thua. Suốt mấy chục năm cuộc đời dài đằng đẵng, anh không gặp tôi thì tôi sẽ ép anh gặp tôi, không yêu tôi thì tôi sẽ chiếm lấy thân thể anh, sẽ có một ngày anh mềm lòng. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy, Lệ Hàn Quân, may mà anh không yêu tôi...”
Như vậy đợi đến khi cô chết, hắn sẽ không cảm thấy đau lòng nữa.
Một giọt nước mắt bỗng rơi trên mu bàn tay của Lệ Hàn Quân.
Không có nhiệt độ nhưng lại như thiêu đốt da tay của hắn.
Hắn rút mạnh tay lại.
Hứa Vy Lương ôm lấy cổ mình, dựa vào tường thở dốc: “Trong điện thoại là tôi lừa anh đó, có thể ly hôn, nhưng có một điều kiện, quyền nuôi Tiểu Bảo thuộc về anh, anh phải đảm bảo đối tốt với tiểu Bảo mãi mãi, không được để người khác bắt nạt nó...”
Lệ Hàn Quân nhìn đôi mắt trước giờ luôn sáng lấp lánh, lúc này như bị phủ lên một lớp rèm u ám, bi thương tột độ của Hứa Vy Lương, rất kỳ lạ, Lệ Hàn Quân liền cảm thấy cổ họng như đang bị một miếng bọt biển chặn lại.
Còn có cảm giác úng nước nữa.
Hắn lạnh lùng giễu cợt: “Bỏ lại con, cô và tên gian phu kia mới có thể vô tư bên nhau đúng không? Hứa Vy Lương, cô nghe rõ đây, bây giờ tôi... không... ly... hôn... nữa!”
Nói xong câu này, hắn quay người rời đi.
Hứa Vy Lương ngẩn người một lúc, sau đó đến bệnh viện kiểm tra, cho dù cô sắp chết thì cô cũng muốn kéo dài cuộc sống thêm một chút, ở bên con nhiều một chút.
Bác sỹ làm kiểm tra, kết quả phải ba tháng sau mới có.
Sau đó, anh ta kê chút thuốc cho cô.
Hứa Vy Lương lấy thuốc xong, cả buổi chiều đều ở bên tiểu Bảo.
Cúi xuống lồng kính, Hứa Vy Lương sờ ngũ quan của tiểu Bảo.
“Nếu mẹ có thể bên con lâu hơn, như vậy, con sẽ không cô đơn nữa rồi...”
Tiểu Bảo oe oe, mở đôi mắt to tròn đen nhánh ra, nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng ngây thơ vô cùng.
Đôi mắt Hứa Vy Lương ướt đẫm: “Tiểu Bảo, con phải nhớ, nếu có ngày bươm bướm đến đậu trước mặt con, con đừng đuổi nó, bởi vì đó là mẹ về đó, về thăm con, đừng sợ, mẹ sẽ mãi yêu con.”