Sau buổi tiệc linh đình. Hồng Nhi mãi mê bên những món đồ dể thương kia, còn Khang ngồi kế bên nhìn cô vui vẻ hí hững khiến Khang rất vui lòng.
Đoạn đường sắp tới còn tới 7 tháng nữa, với anh sự an toàn của Hồng Nhi bây giờ là trên hết, chưa kể rằng hiện tại còn có cả bảo bối trong bụng của Hồng Nhi, giờ đây anh không phải chỉ bảo vệ Hồng Nhi và giờ đây cuộc đời anh còn phải bảo vệ thêm một người nữa đó là con của bọn họ.
Trời cũng đã khuya, Khang phải khuyên bảo Hồng Nhi mới nghe theo anh lên lầu đi ngủ. Đêm nay là đêm rất vui của đôi vợ chồng trẻ, Họ yêu thương nhau hơn bao giờ hết. Khang dỗ dành Hồng Nhi đi vào giấc ngủ êm đẹp rất nhanh.
Anh nhìn người con gái nhỏ nhắn bên mình đang ôm chặc cứng eo mình mà say giấc. Càng nhìn anh càng yêu cô nhiều hơn, càng muốn bảo vệ cô hơn, càng muốn cùng cô sống mãi không chết.
Hôn lên tráng trắng mịn của cô, anh nhẹ nhàng đấp mền cho cô, cuộn tròn cô vào cái mền rồi nhất bổng cô lên, sau đó đi thẳng ra ngoài lên thẳng lầu 3 nơi chiếc trực thăng đang chờ.
Kẽ thù của anh rất nhiều. Người theo Hồng Nhi không ít họ có thể bất chấp tất cả để có được cô, anh biết điều này chứ nên không để những tình trạng xấu đó có thể xảy ra anh đã quyết định khi xong tiệc, đợi cô ngủ anh sẽ đem cô ra đảo Hoa Hồng Trắng để cô có thể dưỡng thai, và không có bất kì chuyện gì có thể xảy ra gây hại đến sức khỏe của cô.
Ngồi trên trực thăng, diệu bộ của anh như con hổ lớn đang ôm con cừu nhỏ, thật cô rất nhỏ nhắn so với anh. Nhưng con cừu nhỏ này rất lợi hại khi đã thâu tóm được trái tim của mảnh hổ kia.
Sau một chặng đường dài cuối cùng cũng đến đảo Hoa Hồng Trắng của anh mua tặng cho riêng Hồng Nhi. Anh nhẹ như không bế Hồng Nhi vào trong. Đặt cô lên chiếc giường êm ái. Hôn nhẹ lên trán cô, vỗ nhẹ cho cô an giấc sau đó anh mới đi ra ngoài tiến về nơi gian nhà sau của đảo.
Như được lệnh sẳn, tất cả Ấn Vệ đã đứng xếp hàng ngay ngắn đợi lệnh anh. Viên Phúc Khang rất hài lòng về việc này. Anh đi đến ngồi trên chiếc ghế bang chủ, ánh mắt không còn là yêu thương như ở bên Hồng Nhi nữa mà là một đại lãnh chúa, sau đó phẩy tay ra lệnh trong thật oai vệ.
Từng top từng top theo lệnh dàng hàng ngang, chừa ra nơi cánh cửa u tối khiến người nhìn vài cũng không khỏi ghê rợn. Thật hôm nay là ngày kiểm tra thường niên của Ấn bang, các Ấn vệ đều được tập hợp về hết.
Bài kiểm tra của Viên Phúc Khang rất tàn bạo đó là rừng chết, đây là cấm địa trên đảo Hồng Nhi không hề biết gì về việc này, nếu cô biết ngày Viên Phúc Khang muốn thử cô chắc chắn cô sẽ không ngầng ngại chui thẳng vào đó vì cô rất thích những bài kiểm tra mang đầy sự ghê rơn bạo lực đến chết người. Nhưng giờ đây đã không được rồi nên coi như Viên Phúc Khang dấu nhẹm luôn cái chỗ này.
Anh ngồi trên ghế cao nơi có thể quan sát toàn bộ và bài kiểm tra đã bắt đầu. Mỗi top đi là 30 người. và chỉ được đi và ra trong 30phút. ai có thể ra kịp 30 phút thì được thông qua và ở lại, ai qua trễ hơn sẽ bị đuổi đi, số còn lại không ra được có nghĩa là đã chết.
Chính xác là vậy. vô 30 người nhưng khi ra thì chừng 5 đến 6 người, bài kiểm tra ngày càng khó. Việc để sống sót trở ra ngày càng căng thẳng hơn. Anh đang mãi mê xem thì nghe thấy tiếng Khang trong một cái máy đàm được anh để lại khi anh rời khỏi nó cũng là phòng khi cô tỉnh dậy mà không thấy anh như thế này.
Bỏ hết tất cả, giao lại cho trưởng bang tiếp tục, anh rời khỏi nơi địa ngục giết người kia để đến bên người vợ yêu của mình đang bị giật mình mà thốt tên mình.
Sải bước của anh rất nhanh, anh mau thật mau đến bên cô. đẩy cửa ra ánh mắt anh có chút hốt hoảng khi thấy cô đang ngồi dậy tìm mình. liền chạy lại ôm lấy Hồng Nhi vỗ về.
_ Ngoan! Cừu con ngoan,có anh đây, ngủ tiếp đi - Giọng nói đầy yêu thương của anh dụ dỗ cô vợ nhỏ.
_ Úm! Anh đi đâu vậy? - Hồng Nhi bị giật mình tỉnh dậy không y Khang đâu.
_ À! Anh đi kiểm tra một số việc thôi - Viên Phúc Khang vẫn chưa cho Hồng Nhi biết rằng hiện tại họ đang ở đảo Hoa Hồng Trắng.
_ Anh cũng phải ngủ! - Hồng Nhi nhíu mày tỏ vẻ rất bất mảng khi giật mình mà bên cạnh chồng mình mất tiêu.
_ Rồi rồi! Ngủ mà. Anh ôm em ngủ nhé - thấy Hồng Nhi giận dỗi Viên Phúc Khang liền dụ ngọt hơn
Sau đó cả hai cùng chìm vào giấc ngủ rất đầy yêu thương cho đến khi trời như muốn trưa.
Hồng Nhi luôn là người dậy sớm, cảm giác bây giờ của cô khi dậy không còn như trước nữa mà là muốn ói khi dậy vào mỗi buổi sáng thế này. Vừa tỉnh dậy cô liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó thở phào nhẹ nhỏm bước ra. Tâm tình lúc này cũng đã tốt hơn thì mới nhận ra rằng cô đang ở một căn phòng khác.
_ Khang! Khang dậy dậy mau - cô đi đến bên giường lây mạnh anh dậy.
_ Cừu con. Đừng mạnh tay không bảo bối tổn thương - anh vừa mở mắc liền thấy cảm giác lây ời của cô rất mạnh liền bất an nói..
_ Khang! Có phải chúng ta đang ở Hoa Hồng Trắng không? - cô tròn xoe mắt nhìn anh vẻ rất phấn khích.
_ Đúng rồi! - anh ôm cô vào lòng vỗ đầu nhỏ của vô tươi cười.
_ Vậy hôm qua anh đã đem chúng ta đến đây? - Hồng Nhi ngẫng đầu lên.
_ Cừu con có thích không? - Anh nhéo má mèo của cô nựng nịu
_ Thích lắm. Thích lắm " Ba ba ba " - cô vui vẻ hôn anh cảm ơn.
_ Vẫn chưa đủ - anh nhiú mày nhìn cô
_ Vậy phải thế nào mới đủ? - Cừu con giả ngốc.
Viên phúc Khang không nói gì chỉ cười gian sau đó để ngón trỏ của mình lên khóe miệng vỗ 3 cái cười rất gian.
_ Á! Anh đi làm VSCN đi - Hồng Nhi thấy hành động của anh liền hiểu ý buông anh ra thoát ra khỏi vòng tay hổ kia.
Anh cười đắt chí liền lắc đầu ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh. Buổi sáng ra tâm tình đã tốt rất tốt rồi. cứ duy trì thế này Hồng Nhi và đứa bé chắc chắn sẽ bình an " Mẹ trong con vuông ". Bữa sáng đã được chuẩn bị sẳn, đôi vợ chồng trẻ cùng nhau xuống ăn sáng, rồi dạo vườn hoa, bãi biển. Lúc này đây, khoảnh khắc nắng chiều vàng trên mặt biển chiếu vào hai con người đang ôm nhau ngắm cảnh hoàng hôn, thật khiến cho người ta thật ganh tị. Các ấn vệ đứng canh gác chỉ giám cười trộm đôi vợ chồng kia, trong họ hạnh phúc đến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy hạnh phúc lay. Viên Phúc Khang thật yêu Hồng Nhi quá rồi.