Cô Gái Bạc Liêu

Chương 16



Xuống tới gara, Đường Trạch chủ động gạt chỗ để chân xe máy và đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm, cài quai cẩn thận cho Cố Như. Anh ấy làm một cách rất tự nhiên, không hề ngại ngùng gì. Quả thật, dù đã quen nhưng mỗi lúc được nhìn anh gần hơn một chút, nhìn thấy động tác nhẹ nhàng, ánh mắt, nụ cười ấm áp ấy... Tim cô đều đập “bum bum bum”.

Đường Trạch lên xe vừa khởi động xe, đột nhiên Cố Như hoảng hốt la toáng lên:

- Ahhh, hình như em quên làm gì rồi... Là cái gì nhỉ?

Anh cúi đầu bật cười khanh khách rồi hơi nghiêng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu nhắc:

- Quên lấy điện thoại!

Cô vỗ tay cái “bép”.

- Đúng rồi, vậy mà anh cũng không nhắc em nữa, lỡ có cuộc gọi quan trọng thì phải làm sao? Em phải vào trong lấy!

Định bước xuống xe chạy lên căn hộ, anh ấy giữ điện thoại của cô từ khi nào, lặng lẽ đưa lại cho cô ấy. Cố Như ngạc nhiên cầm lấy, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại nhớ ra thêm một chuyện quan trọng:

- Chìa...

Anh nhét vào tay cô ấy chùm chìa khóa.

- À...

Chưa nói dứt câu anh đã đoán được những gì cô nghĩ.

- Ờ...

Không cần phải nói ra Đường Trạch cũng hiểu, lấy một thỏi son từ trong túi ra.

- Và cả son môi anh cũng mang theo cho em rồi.

Cô đưa tay vỗ trán tay kia thì cầm lấy thỏi son cười giả lả.

- Haha sao anh biết hay vậy? Em hậu đậu quá, có chút chuyện cũng quên.

Nhưng với Đường Trạch không phải vậy cho dù cô có làm sai điều gì, cho dù cô có vụng về như thế nào... Trong mắt anh, cô bây giờ thật đáng yêu. Vì yêu, anh cũng sẽ yêu con người thật của cô, yêu tất cả những gì liên quan đến cuộc sống của cô, cho dù nó không được hoàn hảo và đáng ngưỡng mộ như những cô gái khác.

- May mà có anh.

Đường Trạch cốc nhẹ vào cái đầu hạt tiêu mà chứa đựng cả trái đất ấy, hỏi khẽ:

- Chuyện thường ngày như vậy mà còn không nhớ nổi, có khi nào em sẽ quên anh luôn không, em có đặt anh trong tâm trí không hả?

Cô ấy mỉm cười mắt tinh nghịch nhìn anh, đặt tay lên tim mình nói:

- Ở đây! Người yêu thì phải đặt trong tim chứ sao đặt trong đầu?

Nhìn Cố Như phiêu diêu trong những câu hỏi của anh thì tất cả đều ngốc nghếch và ngộ nghĩnh, nó khiến Đường Trạch phì cười.

Cô nhích lại gần ôm chặt anh từ phía sau, dựa đầu vào lưng anh ấy thì thầm:



- Nhưng mà em chỉ hay quên bên một bờ vai luôn nhớ, em đặt trọn niềm tin vào anh vì em biết...anh sẽ luôn ở bên em, luôn nhắc nhở những lúc em cần. Bởi, em ngốc mà phải không?

Anh cười lém lỉnh, vỗ nhẹ lên đôi bàn tay đang ôm eo mình, hơi nghiêng đầu về phía sau hỏi:

- Như vậy chứng tỏ điều gì em biết không?

- Điều gì?

- Em không thể thiếu anh!

Nghe xong hai má cô ửng hồng, cười bẽn lẽm, rụt rè, thẹn thùng có vẻ ngượng ngập, mặt mày đều rạng rỡ, ánh lên niềm hạnh phúc.

- Chính xác!

......o0o......

Hai người ngồi trong một quán cà phê nhỏ ấm cúng. Quán khá đông khách, ngồi bên trong có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua những ô cửa kính... Thành phố ồn ã đầy xe cộ mỗi sớm mai.

Quán cà phê là một trong những điểm hẹn hò cuối tuần quen thuộc của họ. Thay vì chen lấn trên đường, họ chọn cho mình một vị trí thoải mái nhưng không kém phần lãng mạn, ngồi tựa vào vai nhau lắng nghe bản nhạc không lời nhẹ nhàng, thưởng thức món đồ uống mát lành ưa thích, cắn hạt hướng dương thơm ngon.

Bình yên của cô là cuối tuần nhâm nhi tách trà hoặc cà phê với người mình yêu, ngắm nhìn dòng người tấp nập bên ngoài mà họ vẫn nắm tay nhau nhau giữa dòng đời hối hả. Nhưng có lẽ bình yên lớn nhất trong đời cô ấy... Chính là anh!

Vì sự xuất hiện đúng lúc khi cô không còn chút sức lực nào cả.

Cả hai cùng nhau đến trung tâm mua sắm. Vừa xuống xe, Cố Như hỏi:

- Anh đưa em tới đây chi vậy?

Đường Trạch cởi nón bảo hiểm cho cô ấy nói:

- Tuần trước em nói muốn đổi bộ rèm mới, mua thêm chăn và kệ gỗ treo tường mà?

Anh nhớ rõ tất cả những chuyện mà cô từng nói, dù là chuyện nhỏ nhặt vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết.

- Có hả?

Thậm chí, bản thân cô cũng không nhớ mình đã nói gì.

- Có, em nhớ lại đi!

Vừa đi vừa suy nghĩ lúc đi qua cửa xoay tự động suýt chút nữa không cẩn thận va vào, may mắn có Đường Trạch phía sau giúp đẩy cửa.

- À, em nhớ ra rồi, nhưng mà em chưa lãnh lương.

Anh choàng tay qua eo cô ấy.

- Để anh trả, hôm nay còn thiếu gì cứ mua hết đi!

Cố Như ngước đầu nhìn anh trầm trồ:

- Woa, thiệt sao? Em đang thiếu rất nhiều thứ.

Anh nghiêm túc nói mình có đem thẻ, Cố Như bật cười nói mình không mua nhiều tới vậy.

Là con gái, cứ vào những chỗ làm đẹp là cô lại mua thêm sữa rửa mặt, mặt nạ, vòng tay rồi quần áo các thứ. Cô thường chi tiêu vào những thứ nhỏ nhặt, và tiểu tiết nhưng lại vô cùng tốn kém.

- Anh thấy sữa rửa mặt nhà em có mấy loại luôn mà?

- Sẵn đây mua luôn dùng từ từ.

Đã là Cố Như thì toàn những ý nghĩ “khác người”, logic trong chuyện mua đồ của cô lại càng chẳng giống ai.

- Em không nghĩ đến việc sẽ hết hạn hả?

- À, suýt quên, em hết mặt nạ đất sét rồi.

Đẩy xe hàng đến định mua vài bịch vừa đủ để xài đến cuối tháng, nhưng khi thấy bên cạnh đó còn nhiều sản phẩm tương tự như: đất sét hồng, đất sét đỏ... đất sét Bentonite, thôi thì mua hết một lần về dùng thử.

- Được rồi, đủ rồi, đi thôi!

Anh sợ cô đứng thêm chút nữa sẽ mua hết chỗ mặt nạ này, tới lúc đó sợ xài cả năm vẫn chưa hết.

- Đợi em chút, em xem chút thôi!

Anh không tỏ thái độ nhưng trong thâm tâm rất ư không bằng lòng. Càng xem cô ấy càng lạc lối, không biết đâu là điểm dừng. Tiện tay lấy thêm mặt nạ giấy, mặt nạ gel, mặt nạ ngủ, mặt nạ lột, mặt nạ dưỡng da.



- Sao em mua nhiều vậy? Mặt nạ đắp 2 lần một tuần thôi đó!

Cô quay đầu lại cười.

- Tiện tay thôi mà.

- Hơ, em tiện tay nhiều quá rồi đó.

Anh ấy rất chú trọng đến cách chi tiêu của nửa kia. Cố Như cứ thấy đồ đẹp là lao tới, bất kể cô ấy có thực sự cần chúng hay không, khiến Đường Trạch cảm thấy áp lực vì cách tiêu tiền của cô ấy.

Đi ngang qua gian hàng trang trí nội thất, ngoài việc mua những thứ cần thiết trước đó, cô còn mua một chiếc đèn quả cầu pha lê 3D đế gỗ, vừa có thể làm đèn ngủ trang trí, vừa có thể che đi những khoảng trống trong phòng.

- Thôi đừng mua! Biết có dùng đến hay không?

- Có chứ, mấy cái này sẽ trang trí phòng ngủ!

Chậu để bàn được trồng theo phương pháp thủy canh rất tiện lợi, trong chậu thủy sinh cũ ở nhà có một số cây cỏ Đồng Tiền có thể dùng để trang trí bàn học.

- Nè còn cái này cũng rất hữu ích! Trang trí bàn học để có động lực chút.

- Anh toàn thấy em mua những thứ linh tinh.

Đang định rời đi thì bị một chiếc bình có cá tính đặc biệt thu hút, chiếc bình này có hình dáng ba khẩu súng sát nhau, nồng súng có khoảng trống lớn để cắm hoa thế là cô ấy cũng mua luôn.

- Thêm một lọ hoa hoặc 1-2 chậu cây xanh cũng được! Căn phòng sẽ trở nên tràn đầy màu sắc, tươi mới và tích cực hơn.

Cố Như vừa cầm lên chuẩn bị đặt vào giỏ hàng đã bị Đường Trạch nhanh tay ngăn lại.

- Một cái được rồi, anh thấy em nên dành một ít không gian lưu trữ sách thay vì những thứ vô dụng này!

- Không được đâu anh, đây là đam mê của em mà? Em mà không đem nó về nhà tối nay sẽ mất ngủ cả đêm đó anh biết không?

Khi vô tình thấy được món hàng mình thích thì cô sẽ tìm mọi cách để có thể mua được nó. Đối với Đường Trạch đây là khoản chi tiêu không hợp lý, nên anh thẳng tay kéo cô ấy rời khỏi, không thèm ngó tới để “xì” hầu bao ra.

- Mỗi thứ một món thôi, làm người đừng quá tham lam!

Cố Như tiếc nuối bước đi, đôi mắt vẫn nhìn về phía sau.

- Em thích thật đó anh Trạch!

Đường Trạch tuyệt nhiên không phải là hạng người “cắt xỉ” thế. Anh hào phóng nhưng rất biết tiết kiệm. Anh ấy chỉ hào phóng khi nhận thấy điều đó thật sự hữu ích.

Đương nhiên sẽ có ngoại lệ cho một vài trường hợp, anh cũng sẽ học cách để bỏ qua và thông cảm cho sự phung phí của cô, nhưng đa số là… Không đời nào. Chắc đó là lý do tại sao Đường Trạch lại giàu có tới vậy.

Mỗi lần cùng cô ấy đi mua sắm nhất định sẽ rỗng túi trở về. Đơn giản vì không kìm chế được lòng yêu thích với những thứ xinh đẹp, điều này khiến Đường Trạch buồn bực vì nói mãi cô chẳng sửa được tật xấu này.

Cố Như vơ vét tất tần tật mọi thứ, từ đồ gia dụng, đồ điện tử, quần áo, giày dép, phụ kiện cho tới những món nhỏ nhỏ xinh xinh. Sau đó hai người đến quán ăn. Không cần phải là những nhà hàng sang trọng, xa hoa, chỉ cùng nhau ghé qua những quán góc vỉa hè thưởng thức các món ăn ngon.

Đi ăn luôn chủ động kéo ghế cho cô ngồi, cầm túi xách cho cô ấy vì sợ cô đểnh đoảng, lau bát đũa cho cô cẩn thận. Thậm chí còn bóc tôm và nghêu ốc cho cô nữa.

Có người yêu sướng thiệt! Tuy không hay nói những lời ngọt ngào, ong bướm mỹ miều nhưng Đường Trạch luôn chăm sóc Cố Như chẳng khác gì một “bà hoàng”, tất nhiên là thể hiện qua hành động, chứ chẳng thèm nói thành lời bao giờ.

Cố Như là người rất thích chụp ảnh, thích chia sẻ, thích lưu giữ lại mọi khoảnh khắc vui vẻ của cuộc sống lên trang cá nhân nên cô thường đăng những bức ảnh, những video vô cùng lầy lội của hai người và không quên ghi lại những hoạt động thú vị trong ngày cùng anh.

Bí mật bị vạch trần cô ấy không cần phải che giấu nữa. Những bức ảnh tải lên mạng xã hội đều đặt chế độ công khai, tự do gắn thẻ của nhau. Cuộc sống thoải mái hơn trước rất nhiều, như vậy mới gọi là tình yêu chứ!

Cuối ngày cả hai cùng lượn lờ phố xá, ngồi cùng nhau trên một chiếc xe thong dong đi qua những cung đường, con phố. Nắm tay nhau dạo bước dưới những bóng cây râm mát, ven sông Sài Gòn thoáng đãng tíu tít kể anh nghe về chuyện to, nhỏ ở hiện tại và tương lai.

......o0o......

Chạy nhảy cả ngày, các hoạt động vắt kiệt sức lực Cố Như không thể đi bộ lên căn hộ khi về đến chung cư. Cô ấy mè nheo, nhõng nhẽo, làm bất cứ hành động nào chỉ để được Đường Trạch cõng trên lưng.

Chỉ một câu nói “nhưng mà em mỏi chân lắm, không thể đi được nữa”. Cũng đủ làm Đường Trạch thấy xót xa, bèn ngồi xuống, cõng Cố Như qua từng dãy hành lang, từng bậc cầu thang, may mà cô chỉ ở lầu hai.

Cô thấy mình bỗng trở nên bé bỏng, cảm giác cực kỳ rung động. Lần đầu tiên được cõng là cảm giác lần đầu tiên được che chở, bảo vệ, quan tâm bởi một người không phải ruột thịt. Giống như thuở nhỏ, thích được công kênh trên vai, trên lưng của cha vậy.

Không nói gì cả, chỉ có cảm giác ấm áp. Cõng trên lưng, cô ấy thích ngả đầu vào lưng anh ấy, vòng hai tay qua ôm lấy cổ. Hơi thở rất gần, nóng ấm… Đó là một cảm giác bình yên nhất trên đời.

- Đêm nay anh ở lại đây nha?

Anh hạ cô xuống trước cửa căn hộ, lấy từ trong túi xách chùm chìa khóa để mở cửa, khóe miệng phiếm cười hỏi:

- Em có quyền từ chối không vậy?



Đường Trạch bật cười đi vào trong, thò tay bật đèn.

- Em có quyền từ chối, nhưng đi hay không là do anh quyết định!

Anh thong thả ngồi xuống ghế, rướn người với tay lấy điều khiển bật tivi lên xem.

- Anh hơi đói bụng, em làm gì cho anh ăn đi!

Qua được mấy lần là xem đây là nhà, Cố Như nổ đom đóm mắt kéo tay lôi anh dậy, cằn nhằn tỏ ý không vừa lòng, bực tức:

- Anh phải xuống phụ em chứ?

Khi thấy cô ấy không vui, anh cứ nhìn chăm chăm vào nét mặt ấy nói với cô rằng:

- Em thật đáng yêu ngay cả khi tức giận.

Đường Trạch rất thích trêu ghẹo nét mặt của cô ấy, để cảm nhận được sự dịu dàng mà cô dành cho anh... Đúng là một thú vui tao nhã mà!

Khi Đường Trạch nói ra câu đó, Cố Như cảm thấy đặc biệt khó chịu, còn tức giận hơn nữa. Kỳ thực đây chỉ là bộc lộ nội tâm, bởi vì yêu nên ngay cả khi cô ấy nổi “cơn tam bành”, anh cũng sẽ thấy rất vui, thấy cô đặc biệt dễ thương.

Cố Như mở tủ lạnh lấy rau và trứng, Đường Trạch cầm khay trứng từ tay cô ấy.

- Anh nhặt rau đánh trứng phải không?

Cô đưa cho anh vài củ hành tây trong rổ, bảo anh lặt rau, để lại quả trứng cô làm mì xào bò.

Anh nhướng mày ngạc nhiên hỏi lại:

- Mì hả?

- Anh nói cứ như ngày nào em cũng cho anh ăn mì cả vậy.

Đường Trạch đặt khay trứng xuống bàn, cấm rổ từ tay Cố Như, kéo ghế ra ngồi xuống bắt đầu đầu lặt rau. Thấy anh lóng ngóng cô sinh nghi:

- Mà khoang Đường Trạch... Anh biết làm không vậy?

Anh ấy thẳng thắng lắc đầu nói không biết nhưng sẽ học, nghe xong cô ấy bật cười, ánh mắt thích thú nhìn anh khen:

- Tốt lắm, anh làm nhanh đi! Xong thì kêu em, giờ em rửa thịt cái.

Rửa thịt xong vừa định bắt nước trụng mì, quay ngang tính xem thử anh bạn trai nhà mình trổ tài ra làm sao, ai ngờ vừa lướt mắt qua cô ấy muốn ngã ngửa khi thấy củ hành tây teo nhỏ một cách kỳ dị, ban đầu là hình tròn giờ biến thành hình khối luôn rồi. Không cần hỏi cũng biết thay vì bóc vỏ thì anh đã gọt vỏ luôn.

- Ôi chúa ơi, anh Trạch! Anh đang làm cái gì vậy?

Tay còn đang trong tư thế cầm dao thái bó cải bẹ xanh, mặt anh tái xanh như lá, cô ấy thì mặt xám ngoét. Đường Trạch cắt luôn phần lá vàng, lá sâu trộn lẫn vào những phần ăn được. Còn ngây thơ đáp lại:

- Tại rau nhiều quá nên thái cho nhanh.

Cố Như không biết nên cười hay khóc, cô vỗ trán kêu anh tự nhặt hết số lá vàng, lá sâu ra còn mình sẽ đi tắm, đợi anh ấy nhặt xong rồi nấu sau. Đường Trạch mông lung nhìn theo, anh băn khoăn không hiểu mình đã làm sai điều gì khiến cô ấy giận dữ.