Cô Gái Bạc Liêu

Chương 26: Theo dòng chảy thời gian tâm thái sẽ từ từ thay đổi



Đường Trạch bước lên cầu thang, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm, đi ngang qua ban công liếc mắt nhìn thử, chợt thấy phòng sách còn sáng đèn, vội bước đến.

Cửa còn mở, không gian xung quanh êm dịu, tiếng nhạc nhè nhẹ cùng tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói, Cố Như ngồi cuộn mình trên ghế sofa tự ôm lấy vai, vì quá mệt không biết đã ngủ thiếp từ lúc nào.

Đường Trạch bước tới ngồi xuống lấy chiếc cốc ra khỏi tay cô đặt xuống bàn, đứng lên bế cô về phòng.

Phòng ngủ ban đầu màu xám chủ đạo, từ khi Cố Như chuyển đến đã sơn lại căn phòng theo tông chủ đạo màu xanh lam để sinh động hơn.

Phòng ngủ master 22㎡ vốn đơn điệu chỉ có giường ngủ và tủ quần áo, nay đã có thêm nội thất gồm sofa, bàn cafe nhỏ, kệ tivi ốp gỗ, tủ quần áo lớn chạm trần và nhiều rèm cửa hiện đại, bàn trang điểm và khu vực kệ gỗ trồng cây trong nhà.

Anh đặt cô nằm xuống giường, cúi người cởi đôi dép bông ra, ngồi xuống bên cạnh kéo chăn đắp lên người cô ấy.

Một bên nắm tay, bên vuốt tóc một cách đầy dịu dàng ánh mắt âu yếm nhìn cô, thầm nghĩ: “Cô gái này khi ngủ thật dịu dàng, sao tính tình lại kiêu ngạo như vậy?”.

Bọn cầu toàn các anh thì biết cái gì? Ở công ty gặp sếp khó tính, về nhà anh cũng vậy, cả hai người không ai hiểu em, tại sao không ai nhìn thấy nỗ lực của em? Bọn cầu toàn các anh thật đáng ghét!

Nhớ lại, anh không quá nhạy cảm với những lời nói những cảm xúc lúc nổi nóng của cô, không làm cô ấy tổn thương, tức giận là bản tính, còn kiềm chế được là bản lĩnh.

Cô ấy là người ngay thẳng có sao nói vậy, không giỏi kiềm chế cảm xúc nên khi cãi nhau Đường Trạch luôn chủ động nhường nhịn, bởi nghĩ có cãi nhau mới là yêu nhau, không cãi nhau khác gì người dưng sống cạnh nhau?

Dùng dằng đúng sai làm gì, quan trọng không? Khăng khăng đúng mà người bỏ đi thì mình được gì? Nếu mình thế nào cũng không nhận sai, thì cuối cùng tình yêu còn lại gì?

Đã gọi nhau một tiếng người yêu, không phải cứ mệt là buông, không phải cứ không hợp liền bỏ đi, từ đó nhìn cô ấy bằng cái nhìn bao dung hơn, dễ dàng tha thứ hơn.

Có thể ở bên nhau không hề dễ dàng, cho dù Cố Như không phải tốt nhất, thậm chí không phải là người phù hợp với Đường Trạch nhất, nhưng cô lại là người anh trân trọng nhất.

Thật ra anh biết những gì mà cô phải đối mặt, có lúc nhìn thấy cô ấy mà đau lòng nhưng cũng không muốn hỏi, vì nếu mở lời, hẳn là một lần xé vết thương lòng của cô thêm một lần.

Đường Trạch đứng dậy, cúi đầu hôn trán Cố Như chúc:

- Ngủ ngon!

Ra ban công định đóng cửa lùa lại thấy chậu lan vẫn treo ngoài trời, những ngày mưa thế này anh thường thấy cô bê chậu lan vào nhà.

Sợ mưa ngập úng rễ sáng mai cô ấy lại thêm giận, Đường Trạch ra ngoài mang vào treo lên móc trên tường trong phòng an toàn mới ra lùa cửa, kéo rèm lại rời khỏi.

Đường Trạch là người có tính độc lập cao, nên khiến cô nhiều lần rơi nước mắt vì sự tàn nhẫn của anh ấy.

Có lúc anh sẽ mặc kệ cô với mớ hỗn độn không tên, với những bộn bề mệt mỏi, chỉ vì anh muốn cô phải thật mạnh mẽ và kiên cường, không phải lúc nào anh cũng bên cạnh cô được. Nhưng những lúc gặp khó khăn thật sự, anh sẽ không ngại ngần chạy đến bên cô.

Đường Trạch muốn cô nhìn thấy bản chất thực của cuộc sống này, những trải nghiệm khó chịu ấy, đều là những của cải không thể thiếu trên đường đời.

Từng chút vượt qua rồi cô sẽ phát hiện ra... Cuộc sống thực sự không khó vượt qua đến thế!

Theo dòng chảy thời gian tâm thái sẽ từ từ thay đổi, vì vậy phải luôn kiên trì dùng thời gian để lắng đọng, vượt qua được khoảng thời gian đó, cô sẽ trở thành một con người khác.

Đã định không cách nào tránh khỏi, vậy hãy hưởng thụ chúng đi! Xem cuộc sống thú vị như một trò chơi vượt thử thách vậy.

...…o0o…...

Tiếng báo thức vang khắp phòng, Cố Như mơ màng thức giấc, uống éo trên giường mấy phút, tay lần mò tìm điện thoại, 05.50 phút...

Nhưng tối qua đâu có về phòng, báo thức đo Đường Trạch đặt, cũng do anh ấy đưa về sao? Cô giật mình mở mắt lim dim nhìn bên cạnh, tay sờ xuống nệm đã không còn hơi ấm của anh.

Chống tay ngồi dậy, thấy chậu phong lan trong nhà lòng như được an ủi, chiếc bàn cafe nhỏ trong phòng đặt dĩa mì spaghetti bò bằm nóng hổi còn đang bốc khói.

Đường Trạch đem đến sự ngạc nhiên cho quý cô của mình bằng bữa sáng trên giường, dù tay nghề của anh còn kém xa đầu bếp cô vẫn cảm kích. Bên cạnh còn có một tách cà phê và một món ăn vặt khoái khẩu.

Cố Như ngồi dậy bật chăn ra đứng dậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Khi bước vào thấy lời nhắn đơn giản viết vội, cô tò mò vươn tay ra giật mẩu giấy note dán trên chiếc gương trong phòng tắm xem. “Anh lấy sẵn quần áo cho em bỏ trên kệ nhựa phòng tắm, nhớ ăn sáng!”.

Anh ấy luôn chu đáo, quan tâm, chăm sóc mọi thứ từ điều nhỏ nhặt nhất cho Cố Như.

Đọc xong lời nhắn, môi cười tươi như ánh nắng hồng, cũng chỉ là một hành động đơn giản mà lại mang nhiều ý nghĩa đối với Cố Như. Chẳng lẽ là dấu hiệu hòa giải của Đường Trạch sao?

Nhìn vào phòng tắm, cô đặt tờ giấy xuống bồn rửa mặt.

- Vẫn thấy có gì đó sai trái...

“Anh lấy sẵn quần áo cho em bỏ trên kệ nhựa phòng tắm, nhớ ăn sáng!”. Đứng ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra, hai má ửng hồng, thầm rủa:

- Cái đồ biến thái này!

Sao có thể tự tiện đụng vào đồ cá nhân người ta chứ, Đường Trạch nếu nghe được sẽ said: anh chỉ giúp em những việc vặt thường ngày thôi mà?

Sự lãng mạn ban đầu tự nhiên biến thành “lãng xẹt” giữa chừng vì suy nghĩ xa xôi của Cố Như.

...…o0o…...

Tắm rửa, ăn sáng xong vào phòng sách lấy cặp, khi rời đi phát hiện trên chiếc bàn gỗ gần lò sưởi hôm qua cô ấy ngồi có một chậu năm đóa lan trắng.

Cố Như bước đến cầm chậu hoa lên thích thú ngắm nhìn, anh không ngại vì cô mà chuẩn bị những thứ lãng mạn này. Một chậu hoa thật tươi, khiến cô xao xuyến không thôi, trên thị trường lan trắng rất đắt tiền.

Tuy không phải người quá thích những lời đường mật, Đường Trạch lại rất tình cảm.

Còn nhớ cách đây không lâu cùng Đường Trạch đến trung tâm thương mại, cô xin anh mua lọ hoa hình ba cây dúng ghép đôi rất đẹp mắt chưa đến 200 nghìn, nhưng anh nhất quyết từ chối. Hôm nay vì muốn làm lành mà chi bảy trăm rưỡi để mua năm cành lan hồ điệp trắng.

Cách tiêu tiền của Đường Trạch cho Cố Như thấy khi đã yêu thì chẳng tiếc gì cho một nửa của mình.

Cố Như không còn thấy ở anh một Đường Trạch toan tính thường thấy mà thay vào đó là một con người dịu dàng ấm áp, sẵn sàng gật đầu chỉ để khiến cô vui.

Giá cả chỉ là thứ “yếu” trong tình yêu, Đường Trạch muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Bên dưới đáy chậu còn có một bức thư, cô đặt chậu hoa xuống bàn cầm bức thư lên, trên đó viết:

“Anh biết lỗi của mình rồi. Anh thực sự, thực sự xin lỗi. Em đừng giận anh nữa! Không chỉ bữa sáng thôi đâu, anh còn mua trà sữa cho em rồi.

Em thích trà sữa socola trân châu đường đen, 70% đường, 30% đá nè. Vì anh đã nhận ra lỗi của mình nên anh sẽ “khuyến mãi” thêm cho em thạch nha đam… Đừng giận anh nữa!

Em cười rồi phải không? Anh đang đứng dưới nhà, mau xuống đây với anh, không nó tan hết đá nhịn luôn!”.

Biết con gái nào cũng cần được vỗ về, cả bằng lời nói lẫn hành động cụ thể. Lời xin lỗi trực tiếp là không đủ, nên gửi thêm một lá thư thật bi thống để chứng tỏ gấp đôi quyết tâm phục thiện của mình.

Lan trắng tượng trưng cho một lời xin lỗi, là loài hoa gắn với lòng thành, bình yên và sự bằng lòng. Vì vậy, một chậu lan trắng là lựa chọn hoàn hảo cho lời nói “Anh thực sự, thực sự xin lỗi”.

Cô hé miệng nhoẻn cười, vẫn nụ cười rạng rỡ nắng ban mai, cất bức thư vào cặp, vác lên vai, ra khỏi phòng, chạy xuống lầu tìm Đường Trạch.

Anh đứng sẵn đợi ngoài sân, nghe bước chân phía sau anh quay lại, Cố Như đi tới, cười nói:

- Bữa sáng ngon lắm, hoa rất đẹp, cảm ơn anh.

Đường Trạch cười mỉm nhẹ hỏi:

- Vậy hết giận chưa?

Cố Như đưa tay lên miệng giả vờ suy nghĩ.

- Anh vì em chuẩn bị nhiều thứ như vậy, em đâu phải trái tim sắt đá đâu mà chẳng cảm động. Nhưng lần sau còn tái diễn không chắc em sẽ tha thứ đâu!

- Hừm, anh biết rồi, nhưng em cũng phải hứa với anh không được từ bỏ chính mình, nếu có bài nào không hiểu phải hỏi anh.

- Em biết rồi, mà hôm nay biết viết thư xin lỗi nữa... Anh bọc đường cho khả năng ăn nói của mình khi nào vậy?

Đường Trạch cười xoa đầu cô, xoay người đóng cửa.

- Nếu không vì em mà hạ mình, chiến tranh lạnh sẽ không bao giờ kết thúc! Em vội xuống nhà như vậy vì sợ trà tan đá phải không? Ngốc này! Anh dặn người ta bỏ đá riêng, yên tâm đi, tới trường rồi uống cũng chẳng lo!

Cố Như cười khì, vẻ vui thích một cách hồn nhiên, cô nhìn Đường Trạch say đắm, thấy tâm tình lúc này chợt mạnh mẽ như ngọn lửa bùng cháy rất mạnh, đột nhiên bước đến ôm Đường Trạch từ phía sau hỏi:

- Anh vì em mất cả buổi sáng chuẩn bị, em cũng nên tặng anh gì chứ hả?

Đường Trạch mỉm cười quay lại, chưa kịp nói gì đã hưởng trọn nụ hôn nồng thắm từ Cố Như.

Phút đầu bỡ ngỡ, lúng túng, vì còn lạ khi cô ấy chủ động rồi si mê bờ môi mềm từ khi nào, tay bợ sau ót đem cô buộc chặt tới gần mình hơn. Đường Trạch tấn công thần tốc, ngậm đầu lưỡi thơm ngọt xấu hổ của cô, hôn cuồng nhiệt không ngừng.

Nụ hôn dây dưa triền miên, kéo dài không biết qua bao lâu, khi cô không thở nổi nữa anh mới lưu luyến buông ra.

Dù câu chuyện tình yêu của cả hai không thiếu những lúc bất hòa do khác quan điểm và suy nghĩ. Nhưng suy cho cùng... chính sự tâm lý và thông minh, cả hai luôn biết cách xử lý vấn đề một cách êm đẹp.

...…o0o…...

Ánh nắng yếu ớt đi một chút, hoàng hôn tím ven sông Sài gòn, những đám mây bồng bềnh tạo ra những vệt ánh hồng, tím chạy dài trên nền trời rực rỡ, huyền diệu như một bức tranh thủy mặc. Đàn chim nối đuôi nhau tạo thành hình chữ V điểm xuyết trên nền trời tạo cảm giác thanh bình, nhàn hạ.

Đường Trạch lái xe dừng trước trung tâm trưng bày, lấy điện thoại từ túi áo vest ra gọi cho Cố Như, mắt nhìn vào trong. Điện thoại reo một lúc mới có người trả lời: “alo.”

- Anh tới rồi, em xong chưa?

“Em xong rồi, anh đợi chút nha, em đi thông báo với quản lý cái!”

- Ừ, không cần gấp!

Một câu nói dặn dò nhưng dường như có một ý nghĩa khác ẩn chứa trong đó. Ngay sau khi tắt điện thoại, anh cất vào túi lái xe dừng bên bãi đỗ xe.

Trước mặt nhân viên ổng mắng em vuốt mặt không kịp, không những hôm nay mà hầu như mọi ngày đều vậy. Em dồn hết chất xám, tâm huyết của mình vào phòng trưng bày nhưng chỉ vì có thành kiến mà anh ta làm khó, bắt em làm lại 3- 4 lần.

Nhớ tới những câu than thở của cô, Đường Trạch bước đến gặp bảo vệ lấy thẻ xe, ánh mắt thâm trầm đẩy cửa bước vào trung tâm.

Những việc nhỏ anh thường sẽ giả vờ không quan tâm, còn việc lớn sẽ trực tiếp ra mặt giúp cô ấy giải quyết, hơn nữa sẽ không nhượng bộ với người đã làm cô ấy đau lòng.

Cố Như mang cặp từ phòng trưng bày bước ra định tìm Huỳnh Nam Phú nào ngờ vừa ra đến cửa đã thấy anh ta đến tìm cô, sẵn đây cũng thông báo:

- Anh Phú, em về nha.

Huỳnh Nam Phú vội gọi lại:

- Khoang đã! Làm hết việc chưa? Báo cáo ngày viết chưa?

Cố Như quay lại vui vẻ trả lời:

- Em bỏ trên bàn làm việc trong phòng.

- Ghi nhận thông tin khách tham quan phòng tranh chưa?

- Dạ rồi, ngày nào em cũng làm mà?

- Tham gia giới thiệu tranh tại showroom lên các diễn đàn mạng xã hội thì sao?

- Chuyện đó anh không cần nhắc, em làm từ hôm trước rồi, không còn gì nữa em về trước đây!

Cô vừa quay người chưa kịp cất bước đã nghe tiếng hét của Huỳnh Nam Phú:

- Ba ngày nữa diễn ra sự kiện triển lãm giới thiệu 200 tác phẩm kinh điển của hai đại danh hoạ Việt Nam rồi, cô phải chuẩn bị lại showroom chứ? Hôm nay tiếp tục tăng ca để căng sắc xi, bồi tranh rồi đến phòng chị Vân phụ lên khung tranh, qua gặp anh Đạt tô viền tranh đi!

Cố Như quay người lại bức xúc lên tiếng:

- Tăng ca thì cũng cần phải phải thương lượng chứ, đầu thể bắt ép người khác như vậy được? Hơn nữa lúc sáng em cũng nói rõ buổi tối em có việc, anh cũng đồng ý để em không tăng ca rồi mà?

Huỳnh Nam Phú chống nạnh cho thấy sự thách thức và có phần hung hăng, muốn gây gổ. Giống như đang nói rằng: “Ờ muốn nói gì thì nói, tôi không quan tâm đâu!”

- Không cần thương lượng! Tôi là sếp của cô, cấp trên giao nhiệm vụ, cấp dưới có quyền từ chối hả? Công việc chưa xong mà đã bỏ về là đúng hay sai?

- Rõ ràng lúc sáng anh hứa với em mà?

Anh ta đưa tay ra phía trước ra hiệu cô đừng nói nữa.

- Không nói nhiều nữa, cô tự thu xếp công việc đi, khi sự kiện kết thúc có thể đi đâu tùy ý, về bất cứ lúc nào! Giờ vào làm việc đi!

- Em không đi!

Cố Như cứng rắn không chịu khuất phục trước sự bất công, tuyệt đối không chịu làm thêm giờ.

Huỳnh Nam Phú bực mình đập bàn, chỉ tay vào người cô ấy gắt giọng:

- Hôm nay cô bị chạm dây thần kinh nào vậy, hay “ăn gan hùm mật gấu”? Cô nhìn thử coi, trong thời gian chuẩn bị tổ chức sự kiện, có ai về sớm không mà giờ này cô đòi về hả? Cô có mắt có tai để chơi hả, không biết nhìn không biết cảm nhận hay sao? Tôi là quản lý mà giờ còn ở đây tăng ca nữa huống hồ là cô.

Cố Như không còn vì câu nói vô tâm của Huỳnh Nam Phú luôn canh cánh trong lòng, khi chịu một câu vu khống vô tội có thể buồn bã rất lâu. Giờ đây cô đã hiểu, cái miệng của anh ta, muốn nói thì cứ để anh ta nói thôi. Con đường của mình, đi tốt con đường ấy mới là mấu chốt!