Trong nồi đang làm bánh trứng gà, một hơi làm hơn mười bánh, gần như đều làm hết mớ bột còn lại, sau đó cô dùng vải sạch sẽ bọc lấy rồi đưa cho anh: “Lần này anh phải làm thật tốt, đã quyết định phải làm cho thật tốt thì nhất định phải làm tốt đó.”
Thanh danh của Trần Kiến Hoa không tốt, vì vậy bây giờ chính là thời điểm tốt, cơ hội tốt để xây dựng lại thanh danh.
“Anh biết rồi.” Trần Kiến Hoa lại có chút nghẹn ngào, anh bỏ được mẹ Trần nhưng chưa chắc bỏ được vợ mới cưới của mình, cô đối xử với anh rất chân thành, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì anh, lại tin tưởng anh, nếu không cần phải đi ra ngoài thì anh ước gì mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với vợ của mình.
Ngô Mai sờ sờ đầu anh: “Đừng buồn nữa, qua ít ngày liền trở về, em ở nhà nấu đồ ăn ngon chờ anh nhé.”
Đầu xuân cô đã có thể lên núi săn rồi, đến lúc đó có thể làm được bữa ăn ngon cũng tốt.
“Ừm.”
Lần này Trần Kiến Hoa ra cửa không còn giống như năm rồi nhóm các anh cõng bọc hành lý phình phình, còn anh lại vác theo mấy bộ quần áo nhẹ như bay nữa, lần này bọc hành lý của anh cũng giống như những người khác, thậm chí còn nặng hơn so với người khác.
Bởi vì Ngô Mai không chỉ làm bánh trứng gà cho anh mà còn tự mình giết một con gà để làm món kho, không những thế còn chiên số cá còn lại trong nhà nữa.
Trần Kiến Hoa ở bên ngoài luôn luôn chơi rộng là bởi vì tính tình hào phóng, lần này người anh em tốt Vương Đại Quân của anh cũng đi, anh mang đồ tốt đều chia cho mọi người bên ngoài, quen biết được không ít anh em tốt.
Trên đê đều là những người trẻ tuổi ở cùng một chỗ với nhau không kiêng kị gì, lúc bận rộn không dám ồn ào nhưng lúc rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm rất nhiều.
Có người thôn Tiểu Cường cũng ở trong đó, nghe nói vợ Trần Kiến Hoa họ Ngô liền cười nói: “Con gái thôn Tiểu Cương của chúng tôi đều rất là xinh đẹp, nhất là hai cô cháu trong nhà Ngô Lão Quan, người lớn gả cho tư lệnh, người nhỏ gả cho đoàn trưởng Phó, bà lão Ngô và mấy người Ngô Lão Nhị còn đến thành phố chơi. Trong nhà của bọn họ sinh con gái có lời hơn sinh con trai.”
Đám người đang ăn cười một chút, Trần Kiến Hoa nghe xong liền biết là nhà mẹ đẻ của Ngô Mai, anh giả vờ như không biết hỏi một câu: “Nhà của bọn họ không phải có mấy người con gái lận à, không lẽ ai cũng gả cho người tốt hết sao?”
Thanh niên kia nở nụ cười: “Nghe nói là bốc thăm, bốc được thì đến thành phố trải qua những ngày tốt lành, bốc không được thì phải gả cho người nông dân.”
Nói xong lại nháy mắt ra hiệu nhìn Trần Kiến Hoa: “Đây đều là mệnh của bọn họ, làm người mà còn phải tin vào số mệnh. Gả cho anh nông dân của chúng ta cũng trách số mệnh của bọn họ không tốt thôi.”