Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 36: Lời nói dối ngọt ngào



Thư viện hôm nay  vắng người hơn mọi khi, chỉ thấy lác đác  vài bạn học  đeo kính ngồi nghiêm túc chăm chú vào mấy cuốn sách tham khảo dày cộm được đặt ngay ngắn trên bàn  . Tào Quang đi ngang hàng với Tư Thuần, bọn họ đi thẳng vào những dãy bàn học còn trống  phía sau  . Thư viện được thiết kế giống kiểu bậc lên xuống, hàng bàn ghế phía sau sẽ cao hơn phía trước một bậc. Tư Thuần chọn một bàn ngay bên cạnh cửa sổ, sau đó cẩn thận đặt sách vở xuống, quay sang nhìn Tào Quang, nhỏ giọng:

‘’ Đây là thư viện trường, bên trong có rất nhiều sách, cậu cứ tự nhiên xem. ‘’

Tư Thuần vừa nói vừa hướng mắt về phía những dãy sách lớn đằng sau lưng, giống như chỉ cho Tào Quang biết thêm thông tin về thư viện. Cô ngồi xuống, cậu ta cũng không đi xem sách,cứ vậy  ngồi đối diện với Lãnh Tư Thuần mỉm cười nhìn cô.

Tư Thuần vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhìn Tào Quang khó hiểu:

‘’ Cậu không phải muốn đi xem sách à? ‘’

‘’ Tôi đâu có nói muốn đi xem sách? ‘’

‘’ Vậy cậu ngồi đây làm gì? ‘’.Lãnh Tư Thuần không hiểu nổi bạn học nam trước mặt, cô càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó sai sai.

Trong lòng cảm giác được chuyện này có gì đó hơi bất thường, Lãnh Tư Thuần lập tức thay đổi thái độ, lười biếng  ngả người ra phía sau ghế  . Cô khoanh tay trước ngực nhìn Tào Quang bằng con mắt đề phòng và cảnh giác:

‘’ Nói đi, tôi nghĩ lí do cậu đến tìm tôi không đơn thuần chỉ là đi tham quan trường đâu nhỉ?. ‘’

Tào Quang nhìn bạn học nữ một hồi,sắc mặt của Tư Thuần vẫn lạnh nhạt như cũ giống như không hoan nghênh cậu ta.  Tào Quang chỉ lắc đầu cười nhạt.  Tư Thuần không hiểu nổi ý tứ của cậu ta, nhướn mày hỏi:

‘’ Cậu như vậy là có ý gì? ‘’

‘’ Đúng, tôi đúng là có mục đích khác.’’ Tào Quang đặt hai tay lên bàn, đưa mặt lại gần phía Tư Thuần, khóe môi ẩn hiện ý cười trong ánh mắt ngập tràn hứng thú và trêu đùa,  dịu dàng nói:’’ Còn mục đích của tôi...’’

‘’ Chính là cậu. ‘’



Lăng Hỷ ngồi trước bàn học, nhìn những bức ảnh chụp chung của cô và Kiều Vũ dán chi chít trên bức tường dày đặc mà bỗng dưng nghẹn ngào muốn khóc. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ trên bàn học, tiến lại gần bức tường sơn màu hồng phấn đặc trưng của con gái, nơi dán đầy những tấm ảnh từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành của hai người bọn họ.

Lăng Hỷ đưa tay khẽ chạm vào từng bức ảnh,vừa đau đớn, mà lại vô cùng xót xa.   Giống như cô được trở về những năm về trước, hồn nhiên vô tư không mang theo chút muộn phiền, không có trong mình những suy nghĩ khiến bản thân cảm thấy ghê tởm ở hiện tại.

Lăng Hỷ vô thức bật khóc, trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng,  ánh sáng màu vàng nhạt của chiếc đèn bàn cũ kĩ hắt lên từng tấm ảnh, chiếu xuống bóng dáng của một người con gái đang ngồi ôm gối, đôi vai nhỏ run lên từng đợt  . Những thứ cô phải chịu đựng cho đến hiện tại đã quá nhiều, đã đau đớn đến mức không thở nổi. Nhiều lúc cô thực sự muốn giải thoát cho chính mình, nhưng dường như mọi chuyện không đơn giản đến thế.

Bao nhiêu bất lực, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu bất công và vô lực đều đặt nặng trên đôi vai gầy của cô gái mới mười bảy tuổi. Thử hỏi một con người chưa trưởng thành, chưa biết đến những toan tính đen tối của người lớn, trở thành một trong những công cụ để người khác tiêu khiển như một con rối, thực sự là loại cảm giác sống không được mà chết cũng không xong.

Lăng Hỷ ngồi xuống dưới đất, khẽ nghiêng đầu dựa vào bức tường bên cạnh. Mặt đất mát lạnh khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều, dạo này cô không còn thường xuyên gặp Kiều Vũ, đối với cô ấy luôn giữ một khoảng cách nhất định. Lăng Hỷ cho rằng, đó mới là điều tốt nhất. Cô đưa mắt nhìn bộ đồng phục vứt trên giường một cách xuề xòa, ánh mắt heo hút ánh lên nỗi buồn cô quạnh. Đôi vai của cô gái nhỏ khẽ run lên trong đêm tối, những tiếng nấc như tiếng nức lòng khiến người khác nghe thấy thật xót xa.

Những vết bầm tím trên cánh tay, những vết xước để lại trên làn da trắng có vẻ như đã khô vệt máu, chưa kể những vết sẹo nhỏ hằn lại tuy đã mờ đi nhưng đó cũng là minh chứng rõ ràng nhất cho  bạo lực học đường. Nó giống như một ma lực hút cạn sinh khí Lăng Hỷ, khiến cô cảm thấy mỗi ngày đến trường đều giống như địa ngục, khiến cho việc đến trường của cô trở thành sự hoang mang và bất lực.

Hiện tại, chỉ riêng việc có thể nở nụ cười thôi, đó cũng là một điều khó khăn nhất mà cô từng làm trong nguyên một ngày dài đằng đẵng.

Cố Hạo Nhiên đứng bên ngoài cửa phòng, cánh tay đưa lên muốn gõ cửa nhưng còn ngập ngừng, lơ lửng trong không khí  . Cố Hạo Nhiên hạ cánh tay lơ lửng trong không trung  xuống, khuôn mặt điển trai phảng phất nét buồn không nói nên lời. Cậu ta đứng trước cửa phòng Lăng Hỷ một lúc lâu, sau đó mới quyết định xoay lưng đi khỏi.

Lục Kiều Vũ buổi tối có lịch học đàn, hôm nay dường như cô giáo dạy piano đến sớm hơn mọi ngày thì phải. Lúc cô về đến nhà đã thấy cô ấy ngồi chờ sẵn trong phòng nhạc cụ. Kiều Vũ đối với việc học đàn cũng giống như học bài và đọc sách, cô coi đó là một phần bài tập trong cuộc sống thượng lưu của chính mình. Ngô Lệ đã rèn giũa Kiều Vũ như ý mình, trở thành một cỗ máy có thể làm được tất cả mọi thứ  , một cỗ máy quý tộc được người người ghen tị và ngưỡng mộ.

Cô giáo dạy nhạc đứng tựa vào cây đàn Heintzman Piano, lắng nghe và phiêu theo từng giai điệu của Kiều Vũ. Tiếng đàn thanh mảnh vang lên, lan tỏa trong không gian rộng lớn mang theo giai điệu khiến người khác không thể không yêu thích, xen lẫn trong đó còn có cả sự cao sang và hoa mĩ.

Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, cũng cùng lúc đó những âm thanh ‘’ loảng xoảng ‘’ của đồ đạc rơi cùng với những tiếng động đập phá vang lên đã thu hút sự chú ý của Kiều Vũ. Cô đứng bật dậy, rời khỏi vị trí cây đàn đi thẳng lên phía trước nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài. Phòng học đàn ở tận cuối cùng của dãy hành lang nên đi cũng mất khoảng hai đến ba phút. Nếu cô không nghe nhầm thì đồng loạt tiếng động đó phát ra từ phía của phòng khách.

Lục Kiều Vũ đứng trên cầu thang nhìn xuống phòng khách xa hoa lộng lẫy, đồ đạc bị đập phá không thương tiếc. Cô nhìn bộ ấm chén quý giá lăn lóc trên nền đất vỡ tan tành, lại nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng trong vẻ mặt đầy phẫn nộ. Kiều Vũ nhanh chân chạy ra phía ban công gần ngay đó, cô vừa đẩy cửa kính bước ra ngoài, cũng là lúc chiếc xe  màu đen Rolls-Royce Phantom của bố từ trong sân lớn đi thẳng ra phía cổng.

Trong lòng Kiều Vũ lúc này là sự hụt hẫng không nói nên lời mi mắt cô khẽ cụp xuống, sự buồn bã như ẩn như hiện trong đôi mắt hút hồn sâu thăm thẳm.Lúc cô quay trở lại phòng khách đã không còn thấy Ngô Lệ ở đó nữa, chỉ còn đám giúp việc tranh nhau dọn dẹp đống đổ vỡ vừa rồi. Kiều Vũ  nghe đâu đây loáng thoáng tiếng quát tháo của quản gia Mộc:

‘’ Nhanh tay lên, tiểu thư sắp học xong rồi  .’’

‘’ Bên này nữa, còn mảnh kính đây này, mắt mù sao mà không nhìn thấy? ‘’

‘’ Dọn dẹp nhanh tay lên, tốt nhất không được để tiểu thư nghi ngờ …’’

Kiều Vũ đứng trên tầng hai, nhìn bộ ấm chén quý giá cứ thế mà bị vứt vào trong thùng rác một cách không thương tiếc. Cô còn nhớ đây là bộ ấm chén mà Ngô Lệ yêu thích nhất từ trước tới giờ. Phải tức giận thế nào, bà ấy mới ra tay đập vỡ thứ mà mình nhất mực yêu thích đến như thế.

Kiều Vũ khẽ siết chặt hai tay, trên khuôn mặt mang theo sự lạnh lùng vốn có xoay người đi thẳng về phòng âm nhạc. Hôm nay cô không muốn tiếp tục buổi học nữa, nên cho giáo viên nghỉ trước ba mươi phút. Cho đến giây phút này, toàn bộ niềm tin còn sót lại của cô đối với Ngô Lệ giống như tan thành mây khói, toàn bộ hi vọng vào một gia đình hạnh phúc của Lục Kiều Vũ cũng cứ thế mà chết dần chết mòn theo năm tháng. Cuối cùng Kiều Vũ cũng hiểu vì sao cứ một thời gian nhà bọn họ lại có nhiều đồ đạc mới đến thế. Không phải vì Ngô Lệ không thích, mà là vì đống đồ đạc cũ đã bị đập nát hết rồi, trở thành nơi trút giận của bà ấy.

Cô biết bố không hay về nhà, cô cũng biết mẹ hay đi công tác xa, nhưng cô chưa từng nghĩ  bọn họ đã lén lút ở đằng sau dựng lên một vở kịch yêu thương nồng thắm khiến cô tưởng rằng mình vẫn có một cuộc sống vô cùng tươi đẹp.

Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, cũng là lúc Kiều Vũ tiêu tan hết bao nhiêu dũng khí và sinh lực, không còn đủ sức để gồng gánh bản thân, mỗi ngày mỗi ngày đều giống như một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo tri thư đạt lễ khiến cho người khác phải ngước nhìn. Toàn bộ đều là dối trá, yêu thương dối trá, hạnh phúc quan tâm cũng là dối trá, mà hơn hết là trong đó người phải chịu đựng nhiều tổn thương nhất không phải bọn họ, mà chính là cô.

Rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật, còn bao nhiêu chuyện mà cô không hay biết?

….

Phòng khám nghiệm tử thi yên lặng giống như một thói quen đặc trưng, lạnh lẽo đến thấu xương.

Nhiếp Quân đẩy cửa bước vào, mang trên tay là một túi thức ăn đêm nóng hổi. Hiện tại đã là hai giờ sáng, nhưng suốt mấy hôm nay anh không tài nào nhắm mắt nổi. Nhiệt độ trong phòng thấp hơn so với bên ngoài rất nhiều, mặc dù bây giờ đang chuẩn bị vào thu nhưng sự lạnh lẽo này vẫn khiến người ta nổi hết da gà.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Quân, các thao tác tay của Linda cũng chậm lại nhưng cô vẫn không bỏ chiếc kẹp trên tay xuống,chỉ liếc nhìn anh ta một cái sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Bác sĩ pháp y bọn họ vốn dĩ không phải người, giờ giấc làm việc căn bản đáng sợ hơn so với người bình thường rất nhiều.

Linda kéo nốt tấm vải trắng che kín người của Quách Lệ Y, cô gái có gương mặt trắng bệch là làn môi không chút huyết sắc. Dung nhan thì bị hủy hoại không nhìn ra cái giống gì,chỉ còn một nửa khuôn mặt may ra nguyên vẹn. Toàn bộ cơ thể dường như mỗi bộ phận bị nát ra một chỗ, thậm chí thân trên và thân dưới còn đứt lìa ra. Nhiếp Quân đi lại gần bàn thủy tinh mà Quách Lệ Y đang nằm, khẽ lắc đầu.

Một cô gái mười bảy tuổi tràn đầy giấc mơ và sức sống như vậy cuối cùng lại có một kết cục như thế này, thực sự không đáng. Nghĩ đến đây, trong đầu Nhiếp Quân hiện lên hình bóng của một cô gái, chỉ là một chốc thoáng qua nhưng sự lạnh lùng và lạnh nhạt ấy giống như đã ngấm vào xương tủy, khiến anh không tài nào quên.

Một cô gái mười bảy tuổi, quả thực không nên có ánh mắt như vậy.

Nhiếp Quân chống tay lên bàn đặt thi thể, cái lạnh từ lòng bàn tay truyền thẳng lên não. Anh ngẩng đầu nhìn Linda trong chiếc áo blouse trắng và khuôn mặt bịt khẩu trang, hạ giọng hỏi:

‘’ Thế nào rồi? ‘’

Linda tháo đôi găng tay cao su đặt sang một bên, nghiêm túc nhìn vào mắt Nhiếp Quân, nói:

‘’ Trong cơ thể của nạn nhân có chứa một lượng lớn Propofol, là một loại thuốc an thần dạng tiêm tĩnh mạch. ‘’ Nói đến đây, Linda đi vòng qua bàn chứa thi thể, đi đến ghế sô pha gần đó cầm lên một xấp tài liệu mang đến trước mặt Nhiếp Quân.

‘’ Anh không thấy vụ án này có rất nhiều điểm nghi vấn sao? ‘’

Nhiếp Quân vừa lật giở tài liệu, ánh mắt chăm chú trên trang giấy bất chợt vì lời nói của Linda mà thoáng khựng lại, sau đó động tác lật giấy đang gượng gạo cũng thành thục hơn, lạnh lùng nói:

‘’ Dường như những điều chúng ta nhìn thấy, hay người khác nhìn thấy …chưa chắc đã là sự thật. ‘’

...

Mới sáng sớm mà Âu Hoa đã náo nhiệt vô cùng. Phần là vì đón các bạn học mới đến tham gia chương trình dạy học của Âu Hoa trong vòng một tháng, phần là vì không khí náo nhiệt chuẩn bị tiếp đó những học sinh suất sắc từ Đông Phương. Bình thường bọn họ ở lại nhiều nhất cũng chỉ hai tuần, không hiểu sao lần này lại kéo dài thời hạn.

‘’... Các em cũng đã biết chuyện của bạn học Lệ Y, bây giờ lớp chúng ta đang thiếu một bí thư, lớp trưởng, em xem xem ai có thể đảm nhận được nhiệm vụ này sau đó đề...’’

‘’ Xin lỗi, đây có phải lớp 12-1 không? ‘’.

Cô chủ nhiệm Trương còn đang nói dở dang thì từ bên ngoài cửa vọng vào là một giọng nói trong trẻo của nam sinh cất lên. Cô Trương khẽ cau mày, thái độ thể hiện rõ sự khó chịu đối với học sinh nam kia. Đồng thời lúc này cả lớp cũng hướng mắt ra phía cửa, xem thử ai là người đã cả gan ngắt lời của cô giáo nổi danh khó tính nhất trường này.

Tào Quang vai khoác một bên cặp, phía sau là hai học sinh một nam một nữ. Nam là Phùng Bá Thanh vẫn giữ thái độ lãng tử hời hợt, còn nữ chính là Triệu Anh Tử xinh đẹp phóng khoáng. Bọn họ đều được phân đến lớp tinh anh này. Đoàn học sinh Đông Phương có hơn ba mươi người, thì có ba người được phân vào lớp này để học tập trao đổi.

Trên người bọn họ rõ ràng là đồng phục của Đông Phương, cô Trương thấy vậy hai hàng lông mày cũng dãn ra, sau đó gọi bọn họ vào lớp. Không cần nói cũng biết, đám học sinh nam của lớp 12 -1 giống như vớ được vàng vui sướng hò reo ầm ĩ hết cả lên. Có người còn gọi hẳn tên của Anh Tử, có người vẫy tay cười vui vẻ với cô. Xem chừng cô gái này rất được lòng các bạn học khác, mới đến không bao lâu gần như đã chiếm được thiện cảm của mọi người.

Bọn họ sau khi giới thiệu xong thì được quyền tự do chọn chỗ ngồi cho riêng mình. Triệu Tử Anh đi từ trên bục giảng xuống phía dưới,  các bạn nữ Âu Hoa rất thân thiện, còn các bạn nam thì liên tục mời gọi cô. Tử Anh nhìn quanh lớp học tìm kiếm vị trí của Sở Phi Dương, đến khi nhìn xuống cuối lớp, đột nhiên phát hiện bên cạnh Sở Phi Dương là một bạn nữ tóc ngắn ngang vai đang chăm chú viết bài.

‘’ Thưa cô, em muốn ngồi ở đây! ‘’
— QUẢNG CÁO —