Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 47: Sân chơi chỉ dành cho con nhà giàu !



‘’ Kiều Vũ, cậu xem mình mặc bộ này có đẹp không? ‘’- Lăng Hỷ xúng xính trong bộ váy màu vàng nhạt, hoa văn họa tiết tuy không sặc sỡ nhưng lại rất thanh lịch, phần vai trễ xuống lộ ra xương quai xanh quyến rũ.  Cô tuy nói với Kiều Vũ, nhưng lại giống như muốn cho Sở Phi Dương nghe hơn.

Lăng Hỷ trước mặt Kiều Vũ hiện tại như một thiếu nữ  trưởng thành, vừa ngọt ngào lại hồn nhiên mang đầy sức sống.

Kiều Vũ gật đầu tán thưởng: ‘’ Chọn thêm vài bộ nữa đi, nhân tiện mua luôn một thể. ‘’

Anh Tử diện chiếc đầm trắng công chúa tay bồng, viền ren hoa văn thanh lịch  ngây thơ, thực giống một làn gió xuân khiến con tim người khác phải lay động. Đám bạn học nam trố mắt ngạc nhiên, không chỉ riêng bọn họ, mấy bạn nữ cũng xúm xít lại gần cô khoa trương khen ngợi. Nhưng bao nhiêu lời khen ngợi của bọn họ cũng không bằng một cái liếc nhìn của Sở Phi Dương.

Cảnh Hiên vẫn chưa ngậm được mồm, mắt mở to kinh ngạc quay sang lay lay tay của Phi Dương: ‘’ Xinh vãi! ‘’

Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn người con gái đứng trên bục thay đồ đang nở nụ cười tươi của rồi quay sang nói với Lục Kiều Vũ, vẻ mặt đầy ý cười và trêu đùa: ‘’ Cậu mặc có khi còn đẹp hơn đấy! ‘’

Kiều Vũ buông một câu: ‘’ Đừng đùa  .’’

Sở Phi Dương lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Kiều Vũ: ‘’ Tôi nói thật đấy, cậu mặc là đẹp nhất rồi.’’

Triệu Anh Tử nhìn thấy vẻ mặt kia của Phi Dương, khí huyết trong người như sôi trào, Sở Phi Dương cũng chưa bao giờ cười với cô như thế. Nhưng mà Lục Kiều Vũ có giỏi giang cỡ nào đi chăng nữa, cô cũng tự tin bản thân có thể vượt qua cô ta. Triệu Anh Tử thề nhất định cướp mất vị trí đứng đầu Âu Hoa của Lục Kiều Vũ, cô muốn xem xem lúc ấy người mà Sở Phi Dương chú ý tới là ai.

Các bạn nữ thử đồ rất nhiều nhưng mua về thì lại chẳng được bao nhiêu, mỗi người chỉ chọn đại một cái rồi nhanh nhanh chóng chóng đi ra quầy thu ngân. Đến lượt Lăng Hỷ thanh toán, Kiều Vũ đi cùng với cô. Lăng Hỷ khó ngọc đặt đống đồ lên bàn trước những con mắt ngạc nhiên của bạn học. Bọn họ bây giờ đều chung một suy nghĩ: Nghèo như cô ta cũng có tiền mua nhiều đồ như vậy sao?

Nhưng bọn họ càng bất ngờ hơn khi Kiều Vũ đưa ra tấm thẻ Black card đầy quyền lực. Lúc này thì tất cả bọn họ đều không hẹn mà gặp mắt trợn ngược, miệng há hốc ra. Kiều Vũ quay sang nói chuyện với Lăng Hỷ vài câu, sau đó nhận lấy tấm thẻ trong bàn tay run run của chị nhân viên. Hóa ra không chỉ các bạn học, mà ngay cả mấy cô nhân viên có mặt tại đó nhìn thấy tấm thẻ black card liền không kìm chế được cảm xúc ngưỡng mộ trong lòng.

‘’ Còn muốn lấy thêm gì không? ‘’ – Kiều Vũ quay sang hỏi Lăng Hỷ lần cuối.

Nhìn thấy nét mặt tươi cười rồi lắc đầu của cô Kiều Vũ mới bỏ thẻ vào trong ví, sau đó cùng đám bạn học đi ra bên ngoài.

Ngay lập tức Lục Cảnh Hiên xông tới trước mặt Kiều Vũ, vừa đi bên cạnh vừa hỏi cô: ‘’ Kiều Vũ, chị đúng là khiến cho người ta rất ngạc nhiên mà.’’

‘’ Kiều Vũ, cậu giàu quá đi mất. ‘’

‘’ Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.’’

‘’ Lăng Hỷ cũng có số hưởng quá rồi …’’

‘’ Suỵt … Cậu nói nhỏ thôi. ‘’

Thực ra chuyện này cũng không phải bọn họ không biết, nhưng lần này cô ấy tự do quẹt một đống hàng hiệu cho Lăng Hỷ mà không nói câu nào hết. Giàu có, phóng khoáng lại không hề tỏ ra tiếc rẻ.

Trương Phương cứ đi kè kè bên cạnh của Anh Tử, lớn tiếng nói để mọi người nghe thấy: ‘’ Anh Tử, không phải cậu nói sẽ đến nhà hàng của bố cậu sao.’’

Anh Tử nghe được câu này liền dừng chân tại chỗ, không đi nữa. Nét mặt lạnh lùng nhanh chóng chuyển sang trạng thái tươi cười vui vẻ, cô nhìn đồng hồ trên tay, vừa hay tròn bốn giờ.

‘’ Mọi người có muốn đến sân golf nhà mình không? Dù sao cũng vẫn còn sớm, chúng ta đi giải tỏa một chút  . ‘’

Kiều Vũ thực tình không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, nhưng mà Lăng Hỷ … Nhìn bộ dạng vui vẻ của Lăng Hỷ cô không nỡ làm cô ấy cụt hứng, dù sao về nhà đối mặt với Ngô Lệ cũng không dễ dàng gì, thôi thì cứ để cho cậu ấy thoải mái vui chơi một hôm, coi như bù lại những phút giây đau lòng khi bị Ngô Lệ gây khó dễ.

Sở Phi Dương nhìn Kiều Vũ, quyết định vẫn là đi theo cô. Bọn họ đi xuống dưới tầng hầm để xe, đúng là trung tâm thương mại lớn có khác, bãi đỗ xe rất nhiều se sang và xe thể thao loại mới nhất  . Nhưng duy chỉ có một chiếc xe sang trọng nhất trong đây khiến cho Kiều Vũ chú ý. Chiếc Cadillac màu bạc nằm gọn trong một góc, tuy  không nhìn rõ biển số xe nhưng Kiều Vũ cảm thấy chiếc xe đó vô cùng quen thuộc, giống như đã từng thấy trong gara của nhà mình.

Và lại thêm một chiếc xe thể thao màu vàng thu hút sự chú ý của cô. Kiều Vũ còn chưa lên tiếng Phi Dương bên cạnh đã thốt lên: ‘’ Chiếc xe đó không phải là xe vi phạm luật giao thông suýt gây tai nạn mấy hôm trước à? Kiều Vũ cậu còn nhớ không? ‘’

‘’ Nhớ.’’

Cô còn nhớ vì chiếc xe đó vi phạm tốc độ trên đường, nhìn thấy đèn đỏ nhưng vẫn cố tình rẽ suýt chút nữa thì đâm vào xe của Kiều Vũ  . Nếu không phải nhìn thấy chiếc xe này ở đây có khi Kiều Vũ cũng suýt nữa thì quên mất chuyện này.

‘’ Nhưng sao Triệu Anh Tử lại vào trong đó rồi? Lẽ nào …? ‘’

‘’ Thì ra người ngồi trên xe hôm đó là Triệu Anh Tử.’’ – Phi Dương liên miệng nói mấy câu, cũng không để ý xem Kiều Vũ bên cạnh mặt đã lạnh ngắt. Cô nhớ lại cảm giác phanh xe kít đột ngột  khiến cả người đổ nhào lên phía trước, trong lòng liền có một tia khó chịu xẹt qua.

‘’ Không được  ,tôi phải đến hỏi cô ta chõ rõ. ‘’ Phi Dương muốn tiến lên phía trước hỏi cho rõ ràng thì cổ tay bị giữ lại. Kiều Vũ nắm chặt tay cậu ta, khẽ lắc đầu lạnh nhạt nói: ‘’ Bỏ đi, chuyện dù sao cũng qua rồi. ‘’

‘’ Sao có thể được chứ, cậu ta không cần mạng thì thôi, đến ngã rẽ không thèm giảm tốc độ còn muốn gây nguy hiểm cho người khác? ‘’

Phi Dương quay đầu nhìn Kiều Vũ ở phía sau, cất giọng không mấy vui vẻ. Ánh mắt đang nhìn Kiều Vũ của cậu ta đột nhiên dừng lại trên bàn tay trắng trẻo xinh đẹp đang nắm chặt lấy tay mình của cô. Kiều Vũ cũng ý thức được hành động theo cảm tính này của mình, mi mắt hơi cụp xuống lúng túng bỏ tay ra sau đó quay mặt đi hướng khác. Không khí giữa hai người bọn họ đột nhiên trở nên căng thẳng, Phi Dương mắt vẫn nhìn chăm chăm  cô, không rời một giây nào hết.

Nhưng loại ánh mắt này khiến cô không thoải mái. Cũng may đúng lúc nghe tiếng gọi cuả Lăng Hỷ từ phía xa: ‘’ Kiều Vũ, chúng ta mau đi thôi.’’

‘’ Mình tới ngay.’’- Cô chỉ đáp lại một câu, sau đó không nhìn Sở Phi Dương bước vội về phía trước. Trông bộ dáng vừa lúng túng lại vừa vụng về của Kiều Vũ, khóe miệng Phi Dương bất giác nở nụ cười. Cũng không phải lần đầu có con gái chủ động nắm tay cậu ta, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác bối rối hồi hộp  , thậm chí còn có cả cảm giác tim bị loạn một nhịp. Loại cảm giác này đối với Sở Phi Dương mà nói đúng ra không nên có mới đúng, đôi khi quen quá nhiều con gái, điều này sẽ như một thói quen, cảm giác cũ cũng giống như một li nước lọc, không mùi không vị, chỉ để giải tỏa cơn khát của bản thân.

Nhưng nước lọc cũng chỉ khiến chúng ta đỡ khát, còn các loại nước ngọt bên ngoài là những thứ mà chúng ta yêu thích. Tuy nhiên, nước lọc chúng ta sẽ cần uống cả đời, còn nước giải khát chỉ mang lại cảm giác yêu thích ban đầu, uống nhiều sẽ ngán.

Kiều Vũ ngồi trong xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, thậm chí cô còn mất tập trung khi nghe Lăng Hỷ nói về những bộ quần áo bọn họ vừa mới mua.

‘’ Kiều Vũ, sao mặt cậu đỏ vậy? Cậu bị bệnh à? ‘’ – Lăng Hỷ một bên quan tâm, một bên dùng tay sờ thử trán của Kiều Vũ, sau đó lại đặt tay lên trán mình ngây ngô nói: ‘’ Đâu có nóng đâu? ‘’

Kiều Vũ sờ hai bên gò má, nóng ran. Cô vội xua tay nói: ‘’ Không sao, không có gì đâu, mình hơi nóng.’’

‘’ Nóng, không phải chúng ta đang ngồi trong máy lạnh à? ‘’- Lăng Hỷ càng ngày càng khó hiểu trước những câu trả lời của Kiều Vũ, nhưng cô ấy rất nhanh bị Lục Kiều Vũ đánh lạc hướng,tiếp tục tập trung vào đống đồ bên cạnh.

Xe dừng lại ở một khu đánh golf sang trọng dành cho những người giàu, nghe nói phí chơi lần đầu là sáu trăm hai mươi USD, phí chơi cho các lần sau là bảy trăm hai mươi USD. Không giống với các sân golf thông thường khác, sân golf mà Anh Tử dẫn bọn Kiều Vũ đến có thiết kế vô cùng đặc biệt, hơi hướng theo  kiến trúc golf của Mĩ.

Sau khi thay đồ đánh golf thì mọi người đều tập hợp đủ tại một chỗ. Nhiều bạn nữ vì lần đầu tiên đến đây nên còn lôi điện thoại ra để chụp ảnh, tạo đủ mọi kiểu dáng.

Sở Phi Dương đã từng đến đây khá nhiều lần nên có phần thân thuộc với nơi này, nhưng cậu ta không hề biết chủ nhân phía sau là gia đình Triệu Anh Tử. Nó có tên là Royal Golf Club, sân golf suy nhất dùng để tổ chức các giải Open. Sân có ít nhất ba mươi sáu lỗ, đủ để tạo ra hai sân mười tám tiêu chuẩn bên một khung cảnh thơ mộng và đậm chất trữ tình. Đồng thời đây cũng là một trong những sân golf thách thức mọi trình độ khiến cho người ta muốn chinh phục.

Royal Golf Club ngoại trừ sân thi đấu còn có sân luyện tập, phần lớn là tầng lớp thượng lưu tới chơi, bên trong còn có phòng riêng phục vụ theo tiêu chuẩn năm sao ca hát cùng với ly rượu vang thư giãn vô cùng sảng khoái.

Trời hôm nay không có nắng, hơi âm u và khá mát mẻ, Lăng Hỷ đoán chừng sắp sửa có mưa.

Nhưng thời tiết này lại là thời gian thoải mái để luyện tập ngoài trời.

Ở đây tuy đắt đỏ nhưng vẫn rất đông khách, rất nhiều sân luyện tập đã được đặt trước. Nhưng chỉ cần một câu của Triệu Anh Tử là bọn họ có thể chơi ngay lập tức, sau khi vào nhân viên của câu lạc bộ lái xe công đưa bọn họ tới sân luyện tập.

Chỗ sân luyện tập này có một cái ao, còn kiêm một cô nhân viên mặc đồng phục đứng sẵn chờ.

Sau khi nhân viên mang tới gậy và bóng, mọi người bắt đầu vui vẻ đánh bóng, thậm chí còn cá cược xem ai đánh giỏi hơn. Riêng Anh Tử có một bộ gậy golf riêng biệt, vô cùng đẹp mắt và khiến cho các bạn nữ phải  trầm trồ một phen.

Một số bạn học chưa từng chơi golf, lần đầu tiên thử, cũng thấy có hứng thú. Đối với lớp trẻ bọn họ, golf cũng không được biết đến rộng rãi, nên một số người chưa từng chơi qua cũng là chuyện bình thường.

Sở Phi Dương sau khi đặt bóng vào vị trí thì cầm gậy lên, ánh mắt nghiêm túc và thế đứng vô cùng hoàn mĩ, chỉ một lần đánh là đã trúng. Tiếp đó là tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.

‘’ Đánh đẹp lắm. ‘’

‘’ Phi Dương đẹp trai quá. ‘’

Lôi Diện, Lục Cảnh Hiên, Châu Từ, Phùng Bá Thanh đều lần lượt thử qua, bọn họ chơi cũng không tệ.

Có mấy bạn nữ đi tới trước mặt Lăng Hỷ, là đám người của Trương Phương: ‘’ Lăng Hỷ, cậu là lần đầu đến đây đúng không? ‘’

‘’ Mình …’’- Lăng Hỷ ngập ngừng còn chưa kịp nói gì thì đã bị chen ngang.

‘’ Cậu không cần nói gì đâu, mình hiểu mà. ‘’

Đám con gái Trương Phương khẽ che miệng cười khinh bỉ.

‘’ Thế thì cậu hãy chơi cho  hết mình vào, có khi đây là lần cuối cùng cậu có thể tới những nơi như này ấy chứ.’’ – Trương Phương nhìn Lăng hỷ đầy coi thường.

‘’ Cậu nói thế là sai rồi, cô ấy làm gì mà biết chơi golf, haha.’’

‘’ Đúng thế,đúng thế.’’

‘’ Vậy cậu đến đây thường xuyên sao  ? Trương Phương. ‘’- Lăng Hỷ tự nhiên đáp lại, câu nói này đúng là đã khiến Trương Phương rơi vào thế khó.

Cô bỏ xuống vẻ dương dương tự đắc chế nhạo của mình, đứng thẳng người ấp úng không nói nên lời: ‘’ Mình … mình tuy không thường xuyên đến nhưng bố mẹ mình đến rất nhiều lần … ‘’

Lăng Hỷ vẫn bày ra vẻ mặt tự nhiên hỏi: ‘’ Vậy là cậu cũng lần đầu đến đúng không?’’. Cô lại tiếp tục nghiêng người nhìn đám bạn học nữ sau lưng: ‘’ Còn các cậu? Đều đến đây rất nhiều lần sao? ‘’

Sắc mặt của đám nữ sinh trở nên rất khó coi, câu nói này giống như đang vả vào mặt bọn họ. Đám người này chỉ thích túi xách, hàng hiệu, chăm chuốt về ngoại hình chứ làm gì có thời gian mà chơi mấy thứ này, đám người kia không nghĩ rằng Lăng Hỷ lại khó chơi như vậy.

Lăng Hỷ trong lòng rất hả hê, cho dù cô không biết đánh đi chăng nữa thì mấy loại sân thế này cô từng đến rất nhiều lần. Trước đây mỗi khi Kiều Vũ đi học đánh golf là Lăng Hỷ sẽ đi cùng, vậy nên dù không quá giỏi nhưng trình độ của sân luyện tập này với cô cũng không quá khó.

‘’ Các cậu tập trung ở đây làm gì thế? Kiều Vũ đâu? ‘’ – Đúng lúc này Anh Tử đi đến, nhìn các bạn một lượt rồi quay sang hỏi Lăng Hỷ.

‘’ Mình ở đây. ‘’ – Kiều Vũ trên tay cầm gậy đánh golf, đầu đội một chiếc mũ màu trắng thể thao, từ từ bước về phía bọn họ. Những người ở đây đều mặc áo phông thể thao cùng với chân váy tennis để có thể dễ dàng hoạt động hơn, không bị nóng bức.

‘’ Anh Tử  , chắc cậu chơi golf giỏi lắm nhỉ. Nhà cậu kinh doanh nó cơ mà.’’

‘’ Mình cũng chỉ là ở trình độ bình thường thôi.’’- Anh Tử tươi cười đùa với đám bạn xung quanh.

‘’ Hay chúng ta thử xem ai đánh xa nhất đi. ‘’

‘’ Ý kiến hay đấy. ‘’

Bọn họ từng người một đều đánh thử, Lăng Hỷ cũng khiến đám bạn nữ phải kinh ngạc vì khả năng đánh golf của mình, bình thường bọn họ đều nghĩ cô là một kẻ quê mùa còn không biết cách cầm gậy, bây giờ ai nấy không khỏi bị sốc, sắc mặt đen ngòm.

Triệu Anh Tử khẽ liếc nhìn Kiều Vũ một cách khiêu khích, cô vẫn luôn tràn đầy tự tin với loại bộ môn này. Cô bắt đầu tập chơi golf từ khi còn học tiểu học, tính đến hiện tại số người thắng được chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Lục Kiều Vũ chắc chắn không phải đối thủ của Anh Tử, nên cô vô cùng tự tin.

Anh Tử cầm lấy cây gậy với tư thế vô cùng đẹp, nhìn thấy bọn Sở Phi Dương đang đi về phía mình thì lại càng tự tin hơn, cô nhất định phải khiến cho bọn họ biết được ở đây ai mới là số một.

Quả bóng bay thành hình vòng cung vô cùng hoàn hảo. Ít người có thể thực hiện cú swing như Anh Tử, nó mềm mại, không căng cứng và dường như không phải nỗ lực nhiều  .

Phía sau tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên  , Anh Tử lần nữa nhìn về phía Phi Dương, cậu vẫn chẳng có chút gì gọi là quan tâm tới.

Kiều Vũ đeo găng tay vào, cô không cần đặt bóng vì Phi Dương đã giúp cô ấy chọn một vị trí đẹp nhất. Anh Tử vẫn giữ tâm thế coi thường, cho đến khi Kiều Vũ  thực hiện cú swing đẹp hiếm có với tiến độ, nhịp điệu và sự mềm mại tuyệt vời. Cô ngẩn người, dường như không tin được vào mắt mình. Anh Tử đứng bất động tại chỗ, không phải nói Kiều Vũ không biết chơi golf sao, vậy người đang vừa tung ra cú swing đó là ai?

Anh Tử không nghĩ rằng lại có người cùng tuổi mà trình độ lại cao hơn mình. Cô ấy không biết Lục Kiều Vũ giỏi đủ hết tất cả những môn từ văn hóa đến thể chất, yêu cầu của Ngô Lệ không chỉ dừng lại ở suất sắc, mà là phải vô cùng suất sắc. Sau khi Kiều Vũ có thể đánh thành thạo, bên trong căn biệt phủ cô đang ở còn được mở thêm một sân golf, là do Lục Cẩm Hàn xây lên để cô không phải đi đến những nơi đông người thế này, không thoải mái. Xem chừng Triệu Anh Tử đã đánh giá thấp Lục Kiều Vũ rồi.
— QUẢNG CÁO —