"Tôi không cố ý mạo phạm." Tôi cân nhắc từng câu chữ, cẩn thận nói, "Tôi được một người nhờ vả đến đây để đưa một cô gái về nhà."
Anh ta cười cười, nói: "Các cô gái ở đây rất vui vẻ, tại sao phải đưa họ về nhà?"
Tôi ngập ngừng một chút rồi đáp: "Tôi chỉ đưa một người đi thôi. Dù sao tôi cũng nhận lời ủy thác, mong anh tạo điều kiện thuận lợi."
Anh ta nhấp một ngụm trà, nhìn tôi đầy ẩn ý: "Những cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, là món ăn ngon nhất của tôi. Cô nghĩ tôi sẽ để họ đi theo cô sao?"
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu vậy, tôi xin phép cáo lui. Tôi sẽ báo lại sự việc cho cha của cô gái."
Tôi đứng dậy, anh ta đột nhiên vươn tay đè vai tôi lại: "Đừng vội đi, đã lâu rồi không có ai trò chuyện cùng tôi. Hãy ở lại đây trò chuyện một chút, được không?"
Tôi hối hận vô cùng. Hôm nay thật không nên khoe khoang. Vốn tưởng rằng chỉ gặp phải một con Lệ Quỷ, không ngờ lại là một tên quỷ vô cùng lợi hại. Thậm chí tôi còn không thể nhìn ra cấp bậc của anh ta.
"Tôi thích những cô gái trẻ trung, bên trong cơ thể họ chứa đựng vô số : tiền tài, tình yêu, lạc thú. Những thứ đó vô cùng ngọt ngào, khiến tôi lưu luyến." Anh ta dựa vào ghế sofa, nhìn những cô gái trẻ tuổi qua gương, nói: "Ngược lại, đàn ông rất thô lỗ. Tôi chỉ ăn khi quá đói."
Tôi nhớ tới lời ghi chép trong sách của bà nội. Có một loài quỷ không được sinh ra từ oán khí của một người, mà là từ oán khí của vô số người. Chúng chuyên môn nuốt con người để bản thân ngày càng lớn mạnh.
Để dụ dỗ, chúng có huyễn thuật cường đại, có thể khiến người chính trực trở nên tham lam, người trong trắng trở nên dâm đãng, thậm chí khiến người thân tàn sát lẫn nhau. Loài quỷ này vô cùng tà ác.
Tay tôi run lên, hôm nay sao lại xui như vậy? Chắc chắn là tôi đi ra ngoài mà quên không xem hoàng lịch.
"Cô đang sợ?" Anh ta bỗng dưng nắm lấy tay tôi, dọa tôi suýt nhảy dựng, tôi muốn giật ra nhưng không tài nào thoát khỏi, thậm chí anh ta chỉ liếc mắt nhìn, tôi liền không dám cử động.
Tôi nuốt nước miếng, nói: "Tiên sinh, có thể thả tôi ra trước được không?"
Ai ngờ người này càng làm trầm trọng hơn, anh ta cầm lấy tay tôi đặt dưới mũi ngửi ngửi, nói: "Trên người cô có một mùi hương kỳ quái."
Tôi sợ đến hồn phi phách tán, anh ta sẽ không phát hiện ra Cửu Âm chi thể của tôi chứ?
Ngay lúc tôi đang ngẩn người, anh ta bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Anh ta có dung mạo rất anh tuấn, không hề thua kém Chu Nguyên Hạo, nhưng lại có một đôi mắt đỏ như máu, phảng phất như bị hút sâu vào, đầu óc quay cuồng, ánh mắt trở nên mê mang.
"Là người thì đều sẽ có dục vọng". Anh ta tiến đến trước mặt tôi, mũi chạm vào da mặt tôi, thấp giọng hỏi: "Của cô là gì?"
Tôi không muốn nói, nhưng miệng lại không tự chủ mà bắt đầu cử động: "Tôi... Tôi muốn mạnh lên."
"Mạnh lên?" Anh ta nghiền ngẫm hai chữ này, "Nghe như là ham muốn của đàn ông, chẳng lẽ cô không có ham muốn của phụ nữ?"
Tôi dừng lại, nói: "Tôi muốn xinh đẹp, trở nên xinh đẹp hơn, mới xứng với anh."
"Anh?" Anh ta hơi nheo mắt, "Một người đàn ông sao? Quả nhiên, các cô gái ở độ tuổi này đều muốn có đàn ông."
Anh ta đưa tay nâng cằm tôi lên: "Đã thích đàn ông, vậy thì hãy thành thật với bản năng của mình đi."
Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi quay cuồng, thân thể nóng bừng, một dòng nước nóng chảy xuống từ bụng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dung mạo của anh ta đang biến đổi, thế mà biến thành Chu Nguyên Hạo, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
"Nguyên Hạo..." Tôi nhẹ giọng thì thầm, đưa tay ôm lấy cổ của anh ta, anh ta chậm rãi nằm xuống trên sofa, mà tôi, thế mà không biết liêm sỉ cưỡi ở trên người anh ta, cởi áo anh ta, lộ ra thân thể cường tráng.
Thân thể của anh ta rất đẹp, mỗi một chỗ đều vừa đủ, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ vô khuyết. Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi thực sự nắm lấy tay anh ta để vòng qua ôm lấy eo tôi.
Anh ta thấp giọng nói: "Áp thân thể xuống."
Tôi nghe lời cúi xuống áp vào ngực anh ta, anh ta ở bên tai tôi thấp giọng nói chuyện, giống như lời của ma quỷ: "Hôn môi tôi, vĩnh viễn làm nô bộc của tôi."
Suy nghĩ của tôi đã mê loạn, hoàn toàn không biết phản kháng, nhìn bờ môi đẹp đẽ của anh ta mà hôn xuống.
Ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một cảm giác mát lạnh chợt dâng lên trong lòng, làm cho nền tảng tinh thần của tôi trở nên rõ ràng, tôi lập tức thanh tỉnh lại.
Tôi hoảng sợ bật dậy khỏi người anh ta. Kim Giáp tướng quân từ trong người tôi bay ra, lao về phía mặt anh ta. Anh ta một phát bắt lấy, vuốt ve nó như một món đồ chơi, nở nụ cười nham hiểm: "Hóa ra là quỷ trùng Địa Ngục tầng thứ mười ba? Thật thú vị."
Ánh mắt dò xét của anh ta lướt qua người tôi, khiến tôi rùng mình. "Thú vị thật, dưới mê huyễn thuật của tôi mà cô vẫn có thể thoát ra. Bí mật của cô không ít nhỉ."
Tôi run rẩy nhìn anh ta, lòng tràn đầy sợ hãi. Nếu vừa rồi tôi hôn anh ta, tôi sẽ trở thành nô bộc của anh ta, ký kết khế ước chủ tớ vĩnh viễn.
"Đã nhiều năm qua tôi chưa gặp được người thú vị như vậy." Anh ta từ từ đứng dậy, nửa thân trên trần trụi vạm vỡ lộ ra dưới ánh đèn, phải nói thân thể anh ta rất hấp dẫn, ngay cả động tác đứng dậy cũng tràn đầy dụ hoặc.
Tôi hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh, hỏi: "Anh muốn gì?"
Nụ cười tà mị nở trên môi, anh ta rót cho mình một ly máu, ung dung nhấp một ngụm: "Thấy cô thú vị, tôi tặng cô một món quà."
Anh ta bỗng ném ly máu về phía tôi, máu trà nóng hổi tạt vào ngực tôi. Tôi không cách nào né tránh, bởi vì thân thể hoàn toàn không thể động đậy.
Máu trà nóng hổi nhuộm đỏ lồng ngực. Ấn ký ngôi sao sáu cánh màu đen của Chu Nguyên Hạo bỗng nóng bừng, loé lên một tia lửa, tôi thét lên đau đớn, người cuộn tròn dưới đất. Sau cơn đau dữ dội, tôi cúi đầu nhìn, ấn ký trên ngực đã biến thành màu đỏ rực như máu.
"Cấp độ của ấn ký trước kia của cô quá thấp, nếu thực lực mạnh hơn một chút, có thể nhìn ra Cửu Âm Chi Thể của cô. Với ấn ký của tôi, trừ phi thực lực mạnh hơn tôi mấy lần, nếu không cô có thể kê cao gối ngủ mà không cần phải lo."
Tôi lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, anh ta mỉm cười nói: "Thức ăn của tôi là con người. Chỉ cần có đủ con người, tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần sự giúp đỡ của cơ thể phụ nữ."
Anh ta ngẩng đầu nhìn đám yêu quái đang khiêu vũ trong bữa tiệc phía dưới, có chút chán nản: "Tôi đã ở đây nhiều năm rồi, ban đầu các cô gái vẫn mặc áo khoác và váy dài, bây giờ càng ngày vải càng ít đi, càng ngày càng cởi mở, đây cũng là thời đại xem trọng vật chất, tôi quả thực lạc hậu rồi."
Nói xong, ánh mắt của anh ta đột nhiên chuyển động, tất cả các cô gái trong bữa tiệc phía dưới chỉ trong tích tắc tan thành từng mảnh, vỡ thành vô số mảnh máu thịt, rải rác khắp sàn nhà, rồi từ từ tụ lại thành một dòng nước, cuộn lên cầu thang, chảy vào căn phòng này, tiến vào cơ thể anh ta.
Những nam quỷ ở dưới lầu cũng đã biến mất, căn biệt thự vốn ồn ào giờ đây trống rỗng, thanh lãnh, chỉ còn lại Nhiễm Thấm Tuyết còn sống, cô ta nhìn sự thay đổi trước mặt mà kinh hoàng, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, hiếm khi đại từ bi, cô dẫn cô ta đi đi." Người đàn ông hào phóng nói.
Tôi không rõ, tôi chẳng qua là có thể tránh thoát khống chế của anh ta, vậy mà có thể khiến tâm tình của anh ta tốt như vậy, nhưng anh ta đã mở lời, tôi còn không đi thì không phải ngu ngốc sao?
"Vậy tôi xin cáo từ." Tôi nhanh chóng bước ra khỏi cửa, nắm lấy cánh tay của Nhiễm Thấm Tuyết, kéo cô ấy đi mà không quan tâm cô ấy có muốn hay không vì sợ anh ta đổi ý.
Tôi chạy trong bóng tối một lúc lâu, căn biệt thự càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, tôi lao ra khỏi con hẻm, một chiếc ô tô lao qua suýt tông vào tôi.
Tôi dừng lại và quay đầu nhìn, thấy con hẻm chỉ sâu vài mét, đoạn cuối là một bức tường gạch xanh.
Cuối cùng cũng trốn thoát được.
Có lẽ là trước đó quá căng thẳng, bây giờ vừa buông lỏng, tôi suýt chút là té xỉu.
Hút lấy ngàn oán khí biến thành, lấy con người làm thức ăn, loại quỷ quái này được gọi là Võng Lượng.
Anh ta chính là Võng Lượng trong truyền thuyết.
Võng Lượng đó không biết là lão quỷ bao nhiêu năm, thực lực cao kinh người, nói không chừng đã sớm là Nhiếp Thanh Quỷ, không, thậm chí có thể là Quỷ Tướng cũng không chừng.
Thật không thể tin được là anh ta lại tha cho tôi con đường sống.